Sát Thần

Chương 231: Đột phá

Vẫn Thạch trận.

Bên trong trận pháp cổ một chỗ khác.

Dương Mộ, Dương Tuyết, Dương Kỳ, Lý Phượng Nhi và một đám Võ Giả của Dương gia, toàn bộ đứng trong bên trong trận pháp cổ, trận pháp cổ này khá giống với cái của Thạch Nham, chỉ là chỗ tinh thạch năng lượng xung quanh trận pháp hình như có sự khác biệt rất nhỏ.

Lúc này, năng lượng tinh thạch xung quanh trận pháp cổ liên tục phóng ra ánh sáng đẹp mắt.

Một đám Võ Giả của Dương gia tiến vào trận pháp cổ, theo mỗi lần ánh sáng đẹp mắt kia lóe lên liên tiếp biến mất đi.

Đoàn người Dương Mộ đều là dựa theo phương pháp của Khương Hồ Tuyền, mỗi một người Dương gia trên đường tiến vào trận pháp cổ này đều dùng bộ pháp chính xác đó tiến lên, nên không có bị thiên ngoại thiên thạch đặc biệt chiếu cố.

Dựa theo như lời của Khương Hồ Tuyền, nơi này chính là cửa ra cửa Vẫn Thạch trận.

Bởi vậy, mỗi một người Dương gia đi đến chỗ này đã được Khương Hồ Tuyền nhắc nhở nên không chút do dự đứng ở trung tâm trận pháp cổ, được trận pháp cổ liên tục truyền tống ra ngoài.

Rất nhanh, tất cả Võ Giả của Dương gia đều thông qua trung tâm trận pháp cổ này biến mất khỏi Vẫn Thạch trận. Từng người, cũng giống lúc Thạch Nham mới bước vào, bởi vì ở bên trong Vẫn Thạch trận không nhìn thấy, không cảm ứng nhau được, mà một khi bước vào trận pháp cổ này sẽ bị dời đi trong nháy mắt, bởi vậy mỗi người đều không rõ tình trạng người bên cạnh.

Nhưng bởi vì đã có lời dặn của Khương Hồ Tuyền trước đó, bọn họ cũng không có chần chờ, vừa thấy được trận pháp cổ liền tiến vào, vì thế đám người Dương Mộ và Thạch Nham đã lạc nhau trong Vẫn Thạch trận này.

Bên ngoài Vẫn Thạch trận.

Tào Chỉ Lam có đôi chân dài đẹp thẳng, trong đôi mắt có lóe ra tia sáng kỳ dị, Linh Thần Võ Hồn được tinh thần của nàng khống chế, bắt đầu phân tích biến hóa của Vẫn Thạch trận kia, thể ngộ sự chuyển động ảo diệu của Vẫn Thạch trận.

Đám người Phan Triết đều đứng ở ngoài Vẫn Thạch trận, không dám mạo muội tiến vào.

Tào Chỉ Lam dùng Linh Thần Võ Hồn cảm ứng hồi lâu, bỗng nhiên cười, chậm rãi đứng lên, nói:

- Vẫn Thạch trận song cực, có thể đi theo bên trái, cũng có thể đi theo bên phải, chỉ cần bước không sai, sẽ không bị thiên thạch oanh kích. Ừm, nếu đi bên tay trái thì trái đi bảy bước, rồi phải năm bước, ngược lại cũng thế, cũng có thể đi bên phải trước bảy bước, sau đó bên trái năm bước, đồng đều có thể rời khỏi Vẫn Thạch trận."

- Vậy rốt cuộc là nên đi bên phải hay bên trái?

Cổ Linh Lung nhíu mày, bực mình nói.

- Bên trong Vẫn Thạch trần này chắc là có hai lối ra, có thể đi thông đến hai khu vực khác nhau, mục đích của chúng ta là người Dương gia, bởi vậy trước tiên chúng ta nên xác định hướng rời đi của người Dương gia, sau đó đuổi theo là được.

Tào Chỉ Lam thản nhiên nói.

- Làm sao xác định được phương hướng người Dương gia rời đi?

Sắc mặt Tà Khôi âm trầm, hai mắt đằng đằng sát khí

- Dương Mộ rất khó đối phó, lần này không chết thì về sau tất sẽ dùng đủ loại thủ đoạn báo thù lại chúng ta. Nếu đã động thủ với Dương gia thì không thể để cho bọn hắn có cơ hội kéo hơi tàn, phải nhổ cỏ tận gốc!

- Lúc ta và Thạch Nham giao chiến, phát hiện hắn trên người có hỏa viêm lực cực kỳ mãnh liệt, vừa rồi Linh Thần Võ Hồn của ta cảm ứng qua, phát hiện phương hướng bên phải có dao động hỏa diễm rất mãnh liệt.

Tào Chỉ Lam cười cười

- Có lẽ Thạch Nham ở lối ra bên phải, Dương Mộ sẽ không tách ra khỏi Thạch Nham, Thạch Nham ở đó thì đám người Dương Mộ tự nhiên cũng ở đó.


- Tốt lắm, vậy cứ đi theo bên phải thôi.

Phan Triết gật đầu, phân phó với đám Võ Giả của Bồng Lai Thánh Địa phía sau:

- Hãy nhớ kỹ lời của Tào tiểu thư, một khi tiến vào Vẫn Thạch trận trướctiên đi bên phải bảy bước, sau đó bên trái năm bước, như vậy thay phiên đi tới, đừng có mà nhớ lầm.

- Được rồi, ta dẫn đường trước.

Tào Chỉ Lam bình tĩnh đi đầu tiên tiến vào trong đó.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Giữa sa mạc nóng bức rộng lớn mênh mông.

Một thân ảnh tứ chi hướng lên trời, vô cùng mỏi mệt đang hít thở từ từ, bên trong thân thể hắn đủ loại lực lượng bắt đầu khôi phục lại, từng tia cảm xúc tiêu cực lúc bên trong huyệt đạo tinh lọc lực lượng đã âm thầm tràn ra.

Sa mạc nóng bức, nhưng không có mặt trời, bầu trời thì đỏ rực, màu đỏ rực giống như màu máu tươi.

Liếc mắt nhìn lại, đều là cồn cát cao thấp không đều nhau, không cảm nhận được chút dao động sinh mệnh, không có tí màu xanh, thật đúng là vạn tốc câu tịch*. (Vạn cốc câu tịch: xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động)

Một đoàn hỏa viêm đỏ rực từ bên trong nhẫn bay ra, hỏa viêm nhảy múa lên xuống linh hoạt giữa sa mạc cực nóng, dường như đang lặng lẽ cảm ứng cái gì đó.

- Nơi này khiến ta rất khó chịu.

Một luồng ý niệm của Huyền Băng Hàn Diễm trong Huyết Văn giới truyền ra

- Không gian kỳ dị này có khí tức vô cùng nóng bức, luồng khí tức này giống như là của thái dương, nhưng ở trong này lại không nhìn thấy thái dương, không biết là có chuyện gì nữa...

- Đây là một khu vực nào đó của Chiến Trường Thâm Uyên, ừm, quả thật có chút dị thường, Địa tâm hỏa hinh như cực kỳ thích chỗ này, sau khi đến chỗ này, nó liền biểu hiện ra rất vui.

Thạch Nham trả lời lại.

Hắn bị trận pháp cổ truyền tống đi, rơi xuống giữa sa mạc rộng lớn này, ở bên cạnh hắn cũng không tồn tại một trận pháp cổ khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Toàn thân hắn bị trọng thương, cũng không có tinh lực đi tìm kiếm điều thần bí nơi này, cứ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, yên lặng khôi phục.

- Ừm, nơi này không nhìn thấy thái dương, nhưng lại tồn tại viêm lực của thái dương cực kỳ mãnh liệt, đích thực cực kỳ quỷ dị.

Huyền Băng Hàn Diễm trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nói:

- Nơi này rất có lợi cho Cực Luyện thuật của ngươi, ngươi có thể nhờ vào viêm lực kỳ dị nơi này dùng Địa tâm hỏa tiếp tục khổ tu Cực Luyện, điều này sẽ làm cho thân thể ngươi trở nên ngày càng cường tráng.

- Trước tiên khôi phục tới đỉnh cấp rồi nói sau.

Thạch Nham không từ chối, cười khổ nhìn trời, không câu thông với Huyền Băng Hàn Diễm nữa, bắt đầu chậm rãi điều tức khôi phục.

Mười viên Hồi Nguyên đan vào bụng, không cần thiên địa linh khí nồng đậm, chỉ tiêu hóa năng lượng bên trong Hồi Nguyên đan, đưa dược lực tản ra tụ tập với Tinh Nguyên, Tinh Nguyên của hắn đang mạnh hơn từng chút khiến cho Tinh Nguyên đã tiêu hao bổ sung lại rất nhanh.


Hồi Nguyên đan là linh dược khôi phục Tinh Nguyên, ở Vô Tận hải thì Hồi Nguyên đan khá trân quý, chỉ có này thế lực Võ Giả lớn mới được hưởng dụng, tu luyện giả bình thường một mình rất ít có người đủ tài liệu để luyện chế Hồi Nguyên đan.

Dược lực của mười viên Hồi Nguyên đan, đủ để Tinh Nguyên của Võ Giả cảnh giới Địa Vị mất đi khôi phục lại rất nhanh, đối với Thạch Nham chỉ có Bách Kiếp đỉnh cấp mà nói, dược hiệu của mười viên Hồi Nguyên đan này là dư dã.

Tinh Nguyên đang lặng lẽ tụ tập, Thạch Nham thả lỏng tâm thần, lại bắt đầu thể ngộ điều dị thường trong thân thể.

Thân thể bị thương tổn, dưới tác dụng của Bất Tử Võ Hồn đang khép lại rất nhanh, xương cốt trong cơ thể do thiên thạch oanh kích mà tổn hại đang từng chút trở nên rắn chắc hơn, mấy mạch máu vỡ tung đã trong thời gian ngắn này một lần nữa liền lại.

Người thường cần thời gian vài ngày mới có thể khôi phục thương thế thân thể lại nhưng hắn chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã khôi phục.

Bên trong huyệt đạo, một đám luồng khí xoáy nhanh chóng xoay chuyển, tinh lọc tinh khí bên trong huyệt đạo được Võ Hồn thần bí tinh biến thành lực lượng kỳ dị có thể trực tiếp hấp thu.

Nhưng mà, trong đó lại tràn xa cảm xúc tiêu cực, đang lặng lẽ ảnh hướng đến tư tưởng Thạch Nham, muốn kéo hắn vào vực sâu hắc ám.

Lần này, những kẻ truy sát chết ở trong cung điện khoảng mười người.

Cái chết của mười tên Võ Giả cảnh giới Địa Vị, một thân tinh khí của bọn họ đều bị huyệt đạo hắn hút vào hết, cảm xúc tiêu cực do tinh lọc lực lượng này sinh ra đủ để làm cho hắn mất đi lý trí.

Yên lặng cảm thụ trong chốc lát, phát hiện hình như rất khó giữ vững thần chí, Thạch Nham trầm ngâm một lát rồi quyết định chìm vào bên trong cồn cát.

Nơi này hắn có thể đến, nói không chừng những kẻ truy sát cũng có thể tìm đến, nếu hắn trong lúc tinh lọc lực lượng mà điên cuồng, bị Tào Chỉ Lam đám người gặp phải, vậy thì chết oan uổng quá!

Thông qua khoảng thời gian điều tức khôi phục này, thân thể hắn đã khôi phục chút lực lượng, thi triển ra Chỉ Thương Quyết mười ngón như đao, giống như xuyên sơn giáp đào cát lên, chui vào bên trong cồn cát.

Địa tâm hỏa tung nhảy bên ngoài, dường như cảm nhận được ý đồ của Thạch Nham, cũng không chạy loạn nữa, trước khi thân thể hắn biến mất trong đống cồn cát Thạch Nham, một lần nữa chui vào Huyết Văn giới.

Ngừng thở, Thạch Nham vẫn chui vào bên trong cồn cát đến mười mét, khi cát bao trùm toàn thân hắn, hoạt động bị cản trở thì hắn mới ngừng lại.

Không bao lâu, huyệt đạo tinh lọc đã đến thời khắc mấu chốt, rốt cuộc hắn cũng không chịu đựng nổi cảm xúc tiêu cực tấn công, bắt đầu thay đổi mất đi lý trí.

Ở chỗ dưới cồn cát mười mét, Thạch Nham giãy dụa bị cát ngăn chặn, tiếng hô cũng khó truyền ra.

Trói buộc của cát, tạo thành gông xiềng thiên nhiên, tạm thời giam cầm hắn lại.

Thạch Nham mất đi lý trí, chỉ liên tục giãy dụa, không biết lợi dụng Chỉ Thương Quyết mở đường đi ra ngoài, chỉ có thể ở dưới cồn cát giũa dụa vô ích.

Không biết qua bao lâu.

Giãy dụa của Thạch Nham có vẻ dần dần vô lực, tiếng gào cũng ngừng lại, rốt cuộc từng đợt lực lượng kỳ dị từ bên trong huyệt đạo lặng lẽ tràn ra, chảy về phía tứ chi bách hải của hắn.

Thạch Nham đã đần độn mất tri giác, cũng không nhận thấy được biến hóa của thân thể, ý thức mơ hồ, tùy ý cho những lực lượng kỳ dị chảy khắp toàn thân hắn, lan tràn ra gân mạch và xương cốt hắn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Không biết qua bao lâu, Thạch Nham đột nhiên tỉnh lại, lập tức phát hiện thân thể mỏi mệt ban đầu lại có được sinh cơ tràn trề.

Tinh thần nội thị thân thể, hắn lập tức phát hiện bây giờ bất luận là Tinh Nguyên hay là thân thể, đã lại khôi phục tới mức đỉnh phong, trạng thái tốt hơn bao giờ hết.

"Ồ?"

Vầng sáng Tinh Nguyên chỗ bụng không ngừng ngưng tụ thu nhỏ lại, dù không ai dẫn dắt nhưng vầng sáng Tinh Nguyên trong thân thể hắn lại đang ngưng luyện lại rất nhanh.

Theo biến hóa của vầng sáng Tinh Nguyên trong thân thể hắn, thì tất cả gân mạch trong thân thể hắn giống như bọt biển, đang hút lực lượng Tinh Nguyên từ bên trong vầng sáng Tinh Nguyên đang ngưng luyện lại mấy lần tràn ra.

Thần thức Thạch Nham đi khắp thân thể cả trong lẫn ngoài, linh quang đột hiện trong đầu.

Ngay sau đó, khó miệng hắn có thêm nụ cười hung phấn, bắt đầu thả lỏng tâm linh, dựa theo biến hóa trong cơ thể, dẫn lực lượng Tinh Nguyên từ trong vầng sáng Tinh Nguyên ngưng luyện ra vô số lần, thẩm thấu vào một căn gân mạch bên trong thân thể.

Có được tẩm bổ của những lực lượng đó, gân mạch hắn trở nên trong suốt óng ánh, giống như biến thành ngọc thạch tinh tế, thần kỳ vô cùng.

Khi gân mạch biến hóa, đồng thời mỗi khi có nhiều Tinh Nguyên lực rót vào hơn thì gân mạch lại lặng lẽ mở rộng ra.

Gân mạch mở rộng, có tốc độ Tinh Nguyên di chuyển trong thân thể sẽ nhanh hơn, có thể chất chứa Tinh Nguyên cũng sẽ càng nhiều, thậm chí ngay cả cường độ thân hắn cũng đã theo đó tăng mạnh lên không ít.

Gân mạch dị biến, đây là dấu hiệu trực quan nhất để biết cảnh giới Bách Kiếp đột phá đến cảnh giới Địa Vị.