- Tính cảnh giác tính rất cao nha.
Tảo Chỉ Lam thản nhiên cười, như trăm hoa nở rộ.
Một luồng lực lượng đáng sợ mãnh liệt mênh mông, giống như thủy triều thổi quét đến Thạch Nham, luồng lực lượng kinh khủng đến cực kỳ đột ngột, lúc đến ba mét trước người Thạch Nham, thì hắn mới nhận thấy được.
Luồng lực lượng khủng bố này đến từ Tào Chỉ Lam, không chỗ nào không có, yên lặng không một tiếng động đã ngăn chặn toàn bộ đường lui của Thạch Nham.
Bất luận là trên trời hay là dưới đất đều bị luồng lực lượng này cấp chiếm lấy, bất luận Thạch Nham lui lại phương hướng nào cũng đều sẽ đụng tới luồng lực lượng này.
Tốc độ uồng lực lượng kinh khủng này trào tới chỗ Thạch Nham cũng không nhanh, có lẽ chính là vì bao trùm ra rất rộng nên lúc tiến lên mới có thể trở nên rất thong thả.
- Tiểu tử chết tiệt, ta xem lần này ngươi chặn thế nào.
Cổ Linh Lung đằng xa quát lạnh một tiếng, lại muốn thúc dục Thần Kiếm để công kích.
- Cổ tiểu muội, tên này giao cho tỷ là được, muội không cần phải nhúng tay.
Tào Chỉ Lam nhíu nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Cổ Linh Lung, thản nhiên nói:
- Muội yên tâm đi, đợ tỷ bắt giữ hắn, tỷ sẽ để muội phát tiết một hồi.
- Bắt giữ hắn?
Cổ Linh Lung sửng sốt, cái mũi giật giật
- Vì sao không trực tiếp giết đi?
Đôi mắt sáng của Tào Chỉ Lam khẻ chuyển, cười cười
- Trên người hắn có thứ tỷ muốn có, nếu hắn chết đi, sợ là tỷ không chiếm được những thứ trên người hắn.
Khuôn mặt Thạch Nham nghiêm lại
- Ngươi muốn cái gì?
- Thứ gì bên trong chiếc nhẫn của ngươi.
Tào Chỉ Lam cười rất là phấn khởi, ngón tay ngọc chỉ vào Huyết Văn giới trên tay Thạch Nham
- Có lẽ ngươi không biết, Võ Hồn trên người ta có thể nhận được những lực lượng kỳ lạ, ừm, bên trong chiếc nhẫn của ngươi có cái gì, đương nhiên ngươi rõ hơn ta.
Huyền Băng Hàn Diễm và Địa tâm hỏa vạn năm!
Thạch Nham biến sắc, khi lại nhìn về hướng Tào Chỉ Lam thì vẻ đề phòng trong mắt hắn lại tăng lên vài phần.
Nữ nhân này, thế mà lại có thể cảm ứng được Huyền Băng Hàn Diễm và Địa tâm hỏa vạn năm bên trong Huyết Văn giới, nàng rốt cuộc có được Võ Hồn thần kỳ gì chứ? Thạch Nham âm thầm kinh hãi, thúc dục ra lực lượng tiêu cực lại thêm thạch hóa thân thể, thi triển ra Ô Quang Thuẫn, đầu lấy ra tất cả lực lượng dùng để phòng ngự, chuẩn bị ứng phó công kích của luồng lực lượng khủng bố chặn hết đường lui đang thong thả tiến đến gần kia.
- Ngươi đi không được đâu.
Tào Chỉ Lam hình như biết hắn muốn làm cái gì, khẽ cười lắc lắc đầu, nói:
- Cho dù là Dương Mộ, cũng không cứu được ngươi.
Nói xong, cổ tay áo Tào Chỉ Lam bỗng nhiên bay ra một dải lụa màu, dải lụa kia giống như linh xà bình thường di chuyển giữa không trung, lôi ra rất nhiều tia sáng hồng.
Ánh sáng hồng đan chéo thành võng, lại tạo thành một cấm chế vách chắn khác, lúc dải lụa bay lượn thì lực lượng bên trong vách chắn kia càng lúc càng phức tạp hùng hậu, như là do vài loại lực lượng hợp thành, cũng có hiểu quả kỳ diệu như Từ Cức Vực Trường của Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ầm!" Thanh cự kiếm kia của Dương Mộ, bổ vào phía trên quang võng kia ầm ầm, hồng quang như tơ tằm cứng rắn, bị cự kiếm bổ xuống hồng quang vỡ nát một ít, nhưng hồng quang phía trên quang võng kia lại càng nhiều, đột nhiên tụ tập chỗ cự kiếm bổ xuống, nhanh chóng chữa trị chỗ bị tổn hại lại.
- Dương Mộ, ngươi muốn trong thời gian ngắn phá vỡ Thải Hồng Võng của ta, sợ là không dễ đâu.
Tào Chỉ Lam bình tĩnh vung bàn tay trắng nõn, dải lụa nhanh chóng lướt đi, đan ra càng nhiều hồng quang
- Dương Mộ, ngươi thử thêm vài lần đi? Ta tin ngươi thử thâm vài lần nữa, tất nhiên có thể phá vỡ Thải Hồng Võng của ta.
- Đại ca!
Dương Kỳ hét to
- Phải đi thôi!
- Tiểu Nham tử!
Dương Mạc rống giận
- Có thể lao ra không? Nếu không đi, sẽ khó mà rời khỏi?
Dương Mộ cũng cảm ứng được Tào Chỉ Lam đang vây đánh Thạch Nham, biết Thạch Nham tạm thời bị nhốt lại, cho nên mới vội vàng xuất thủ, muốn phá vỡ lực lượng khủng bộ quay chung quanh Thạch Nham, để hắn có thể thoát vây chạy ra.
Dương Mộ muốn cứu Thạch Nham, nhưng tình thế bây giờ có chút không ổn, rất nhiều Võ Giả của Dương gia đã bước vào Vẫn Thạch trận sớm một bước.
Lúc này, lưu lại bên ngoài chỉ có Dương Mộ, Dương Kỳ, Lý Phượng Nhi giết thêm mấy người, lúc này một khi bị đối phương quấn lấy, cho dù muốn đi vào Vẫn Thạch trận, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Lời nói của Tào Chỉ Lam, rõ ràng là muốn lưu lại Dương Mộ, cố ý đến kích động chính là hy vọng hắn thử thêm vào lần.
Ba người Phan Triết, Cổ Linh Lung, Tà Khôi chờ quan sát tình hình, cũng nhìn ra ý đồ của nàng nên đã lặng lẽ tụ tập ở bên cạnh Dương Mộ, âm thầm vận chuyển lực lượng, tùy thời chuẩn bị vây chặt Dương Mạc lại.
- Đại ca, huynh đi trước đi!
Thạch Nham gầm nhẹ một tiếng
- Không nên trúng quỷ kế của đối phương, huynh tiến vào trong đó mới có nhiều cơ hội hơn, không nên bởi vì một người đệ mà liên lụy mọi người.
- Tình cảm huynh đệ thật cảm động nha.
Tà Khôi cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Dương Mộ
- Nếu là huynh đệ, nên cùng sinh cùng tử. Ừm, Dương Mộ, lần trước khi ở Hắc Thạch đảo, ngươi vì tiểu tử này mà giết sư đệ ta, ở trong mắt người Dương gia các ngươi, sinh mạng người của chúng ta vốn không đáng giá tiền, lần này Thiên Tà Động Thiên chúng ta sở dĩ đối phó Dương gia các ngươi, cũng có liên quan đến lúc trước ngươi hạ sát thủ không chút do dự! Lần này tiểu tử này sắp không xong, ngươi có muốn vì hắn mà chôn cùng hay không?"
- Đại ca!
Dương Kỳ hét ầm lên.
Đám người Tà Khôi lúc đang nói chuyện, đã vây quanh Dương Mộ.
Ba người Cổ Linh Lung, Tà Khôi, Phan Triết cùng động thủ, tạo thành tam giác đối phó Dương Mộ, nhưng ba người vẫn chưa lập hạ sát thủ, ngược lại đưa đủ thế công sắc bén tập trung đến phương hướng Vẫn Thạch trận phía sau Dương Mộ.
Chỉ cần Dương Mộ bứt lui về phía sau thì sẽ chui đầu vô nơi tụ tập các loại công kích. Đó là đám người Tà Khôi muốn trước tiên phong kín đường lui của Dương Mộ, khiến cho hắn ngay lúc sống chết cũng không thể chạy trốn chui vào Vẫn Thạch trận.
- Không đi, huynh không đi.
Dương Mộ đột nhiên buông lỏng, liếc mắt nhìn nơi hào quang đan vào phía sau, lạnh lùng ngạo nghễ nói:
- Cho dù là lão tử đi không được, ngươi phải kéo vài tên các ngươi làm đệm lưng! Tà Khôi, con mẹ ngươi đừng lấy cớ, Thiên Tà Động Thiên đơn phương xé bỏ minh ước, cấu kết người hải vực khác đối phó Dương gia ta, còn không phải thèm nhỏ dãi tài phú của Dương gia chúng ta sao? Muốn thay thế địa vị Dương gia ta ở Già La hải vực sao?
Tà Khôi cười lạnh
- Dương gia các ngươi cuồng vọng ở Già La hải vực lâu rồi, bởi vì Dương gia các ngươi hiếu chiến, các đại hải vực phục cận đều không yên ổn. Võ Giả của những hải vực đó đã sớm có ý với Dương gia các ngươi, lần này Dương Thanh Đế bị nhốt, chỉ là một cái cớ thích hợp thôi.
- Ừm, nếu Dương Mộ ngươi không muốn đi, ta cũng sẽ không tiếp tục dây dưa.
Tào Chỉ Lam hé miệng cười, thản nhiên nhìn phía Thạch Nham
- Đại ca ngươi muốn bảo vệ nhưng lại có kết cuộc giống ngươi, trên đường hoàng tuyền có người đi cùng, ngươi cũng sẽ không quá buồn tẻ. Ừm, trong chốc lát ngươi nói phương pháp mở ra nhẫn cho ta biết, ta sẽ để ngươi ra đi nhẹ nhàng, sẽ không để ngươi chịu thêm đau khổ.
- Tiện nhân, ngươi cho là ăn chắc ta sao?
Thạch Nham hít sâu một hơi, sắc mặt cũng dần dần dữ tợn hơn.
- Mắng chửi đi, trước khi ngươi chết có thể mắng thêm vài câu, ta sẽ không để ý đâu.
Tào Chỉ Lam vẫn là bộ dáng bình tĩnh kia, giống như bất luận Thạch Nham mắng chửi thế nào, cũng không thể làm lòng nàng dao động chút nào, không thể ảnh hưởng tâm chí của nàng.
- Dương Kỳ, các người đi đi!
Dương Mộ bị ba người Tà Khôi vây công, đột nhiên hét to nói:
- Nhớ báo thù cho huynh!
- Đại ca.
Dương Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười, lắc lắc đầu
- Chúng ta là huynh đệ, huynh muốn lưu lại, sao đệ há có thể một mình chạy trốn? Không phải là chết sao? Người Dương gia chúng ta, ai mà chưa từng chết?
Lý Phượng Nhi một chân đã bước vào Vẫn Thạch trận, cuối cùng vẫn chưa tiến vào, mà là ngừng lại, hai mắt lóe ra hàn quang, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ta giống như sợ chết sao!
Nói xong, Lý Phượng Nhi từ Vẫn Thạch trận lui về, lại đứng ở bên cạnh Dương Kỳ,
"Hồng hộc! Hồng hộc!"
Tiếng thở dốc nặng nề, đột nhiên bên trong hiện trường truyền đến, những kẻ truy sát vốn chú ý lên bọn người Dương Mạc, Dương Kỳ, Lý Phượng Nhi, nghe tiếng thở dốc, không khỏi cùng nhau nhìn phía Thạch Nham.
Không biết từ khi nào, hai mắt Thạch Nham lại biến thành đỏ thẫm, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, khí tức thô bạo, điên cuồng, hiếu sát phóng lên cao, làm cho người ta có một cảm giác nguy hiểm cực độ.
Đôi mắt đỏ thẩm của hắn, chấn nhiếp lòng người, giống như lệ quỷ sâu trong địa ngục, vô cùng tà ác.
Bạo Tẩu nhị trùng thiên!
- Tiểu Nham tử!
Dương Mạc biến sắc, cả kinh kêu lên:
- Đệ làm sao vậy?
"Đệ tốt lắm! Trước giờ chưa từng tốt đến thế!"
Thạch Nham cắn răng, thấp giọng rít gào, đủ loại lực lượng tiêu cực như cuồng phong sóng to bình thường lấy hắn làm trung tâm, điên cuồng mạnh mẽ xông ra bốn phương tám hướng.
Lực lượng đến từ Tào Chỉ Lam, dưới luồng sóng khí đáng sợ do lực lượng tiêu cực tạo thành, thế nhưng bị đánh mạnh bức lui về phía sau đến mười mét.
Ý niệm hiếu sát, không thể ức chế đột nhiên xuất hiện từ tận đáy lòng.
Giờ khắc này, Thạch Nham trong trạng thái Bạo Tẩu nhị trùng thiên, đủ loại cảm xúc tiêu cực bắt đầu rót mạnh vào trong óc, tụ tập một chỗ với tinh thần ý thức, tạo thành tinh thần phong bạo, thổi quét tới hướng nơi có Võ Giả tập trung.
Tinh thần phong bạo do đủ loại cảm xúc tiêu cực ngưng tụ thành, như có lực lượng tà ác mê hoặc lòng người, khiến người ta rơi vào trạng thái điên cuồng.
Những nơi tinh thần phong bạo đi qua, những Võ Giả cảnh giới Địa Vị lại khó kềm được sát niệm trong lòng, không kềm được được giơ lên vũ khí trong tay, lại bắt đầu xuống tay với những người bên cạnh.
- Lại là chiêu kia!
Trên khuôn mặt anh tuấn của Phan Triết, hiện ra vẻ sợ hãi
- Cẩn thận, không nên để lực lượng tinh thần tà ác của hắn ảnh hưởng!
Từng luồng lực lượng tiêu cực ngưng tụ lại, bắt đầu tụ tập trên người Thạch Nham.
Võ kỹ Bạo Tẩu nhị trùng thiên, khiến sức mạnh bên trong thân thể hắn chỉ có cảnh giới Bách Kiếp tăng vọt gấp hai!
Khuôn mặt Thạch Nham cực kỳ dữ tợn, giống như hung thần ác quỷ, dùng khí tức tiêu cực trên người, phá mở lực lượng mạnh mẽ vây hắn lại, từng bước đi tới hướng Tào Chỉ Lam.
- Khó trách bọn Phan Triết lại thất bại.
Tào Chỉ Lam lần đầu lộ ra vẻ ngưng trọng, con mắt sáng lóe ra dị quang
- Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, mà lại có thể có được lực lượng khủng bố như thế! Thạch Nham, ngươi thật sự khiến ta phải giật mình, xem ra đúng là lúc trước ta đã xem thường ngươi, thế mà cho tới bây giờ, ngươi mới lấy ra thực lực chân chính.
- Thế mà còn lợi hại hơn trận chiến lần trước!
Khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Linh Lung khẽ biến, không dám tin nhìn Thạch Nham, không kềm được kinh hô lên.
Trận chiến trước, Thạch Nham có cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, chỉ là thúc dục Bạo Tẩu nhất trùng thiên.
Lần này, Thạch Nham là Bách Kiếp đỉnh cấp, thi triển ra Bạo Tẩu nhị trùng thiên, khí thế trên người so với trận chiến trước còn mạnh hơn không chỉ một chút xíu!