Sát Thần

Chương 1402: Giải độc!

Mị Cơ thở dài, lần đầu tiên hối hận vì đã chọc đến Thạch Nham, cảm thấy mọi phiền toái đều bắt đầu từ tham dục của nàng.

Không chọc vào Thạch Nham thì sẽ không đắc tội Long Tích lão tổ và vợ chồng Đồ Thích Kì ở Long Tích tinh, không bị bắp liên thủ với Tân Cách, cũng không bị Thạch Nham dùng giới trong giới trọng kích, làm cho mình giận dữ xuất kích, truy đuổi đến nỗi kiệt sức, còn đuổi tới trên đảo khô lâu này...

Tất cả đều là do mình gieo gió gặt bão, giờ bị Thạch Nham bức lên, cuối cùng sẽ chết thảm.

Đột nhiên, một đôi bàn tay thô láp bỗng nhiên xoa bóp lưng ngọc đang lộ ra của nàng....

Đôi tay kia hơi ấm áp, đặt vào lưng ngọc của nàng một chút, không trờ tuôn ra lực lượng trùng kích trí mạng, làm cho nội tâm Mị Cơ khẽ động, lập tức giật mình, cắn môi nói nhỏ: "Tiểu tặc! Ngươi thật là sắc đảm bao thiên, sắp chết đến nơi còn thừa cơ khinh bạc ta?"

Mị Cơ cho rằng Thạch Nham thừa cơ chiếm tiện nghi của nàng.

"Khinh bạc ngươi?" Thạch Nham thản nhiên nói: "Ta không thừa thời gian đến thể! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ta cứu ngươi ra, việc của chúng ta giải quyết thế nào?"

"Cứu ta ra?" Mị Cơ cảm thấy trước khi chết vẫn còn được nghe chuyện cười: "Chỉ bằng ngươi? Muốn đánh tan thi độc trong cơ thể, giúp ta thoát khỏi trói buộc của mãng xà này, ngươi nghĩ ngươi đạt đến cảnh giới Vực Tổ? Ngươi tự cao quá đấy!"

Trong mắt Mị Cơ, trừ phi cảnh giới Vực Tổ, nếu không đừng hòng giúp được nàng thoát khỏi cục diện này!

Tà ác áo nghĩa của Phệ tộc vốn rất kỳ lạ, thi lực lại âm độc quỷ dị, người bị thi độc từ từ ăn mòn, muốn khôi phục trong thời gian ngắn thì quả khó hơn lên trời.

Thạch Nham chỉ là một tiểu võ giả cảnh giới Bất Hủ nhất trọng thiên, hơn nữa nàng còn tận mắt nhinữhaasy vừa đột phá, có tài gì mà đòi giải trừ thi độc?

Thật là trò cười!

"Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Ta hỏi lại một lần, nếu ta có thể cứu ngươi thì việc của chúng ta sẽ giải quyết thế nào? Ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu ta không hài lòng với đáp án thì ngươi sẽ mất đi cơ hội sống sót duy nhất." Thạch Nham thản nhiên nói, lành khốc vô tình.

Tuy Mị Cơ cảm thấy không biết nên khóc hay cười, cảm thấy tiểu tử kia không biết trời cao đất rộng, thuận miệng nói: "Nếu ngươi có thể giúp ta phá tan bế tắc này thì ta tình nguyện hi sinh, dốc lòng phục vụ ngươi một lần! Nữ nhân của Mị Ảnh tộc ta là hy vọng của toàn bộ nam nhân, ta cam đoan sẽ để cho ngươi hưởng thụ tuyệt vời vô tận!"

"Loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng, ta không có hứng thú gì." Thạch Nham hừ lạnh: "Chẳng qua thái độ của ngươi cũng để ta hài lòng..."

"Ngươi nói ai là người ai cũng có thể làm chồng!" Mặt Mị Cơ đanh lại, tức giận đến nỗi cả người run lên, lạnh lùng nói: "Nữ tử của Mị Ảnh tộc tuy trời sinh tinh thông mị hoặc thuật, thế nhưng đều giữ mình trong sạch. Nếu ta có thể thoát ra thì việc đầu tiên là cắt lưỡi ngươi!"

"Đã rơi vào tình cảnh thể này rồi còn làm màu, nữ nhân đúng là không thể nói lý." Thạch Nham cười lạnh.

Ngay sau đó, Mị Cơ đột nhiên căng cứng cả người. Nàng phát hiện ra đôi tay kia đang xoa khắp lưng nàng, dần dần lùi xuống dưới mông, tiếp tục đi xuống.

"Ngươi, ngươi làm gì?" Nàng cắn răng hô khẽ.

"Sợ cái gì?" Thạch Nham chế nhạo: "Con mẹ nó, ngươi truy lão tử lâu như vậy, thèm khát như vậy mà còn nói mình giữ thân trong sạch. Lão tử phải kiểm tra xem có thật hay không. Nếu là thật thì lão tử sẽ cho ngươi thể diện, giúp ngươi hết thèm khát..."

"Ngươi dám!" Mị Cơ run lên, bỗng nhiên thấp thỏm lo âu.


Nàng ta tu luyện chính là băng hàn áo nghĩa, tâm linh mị hoặc thuật chỉ là thiên phú của nữ tử Mị Ảnh tộc. Từ cách nàng ta chọn áo nghĩa đã biết nàng ta không phải là người phóng đăng.

Đối với nữ nhân của Mị Ảnh tộc thì mị hoặc thuật chỉ là một loại thủ đoạn, là thủ đoạn cướp mạng của người khác! Đó không phải là thứ dùng để lấy lòng nam nhân. Cho dù muốn lấy cũng phải chọn những "nam tân" trung thành và tận tâm vỉ Mị Ảnh tộc, đối đãi với bạn lữ cả đời do tộc an bài.

Nữ tử Mị Ảnh tộc cảnh giới cao thâm tuyệt đối không dùng để hy sinh. Các nàng không có nam nhân, các nàng là vương bài của tộc, là đủ để làm cho cả tinh hải loạn lên. Các nàng cũng đều giữ mình trong sạch.

Mị Cơ chính là một người như thể!

Bàn tay của Thạch Nham sờ soạng khắp mông của nàng, dần dần đi xuống tiếp, hướng tới ngã ba thần bí, làm cho nàng cực kỳ kinh dị, lửa giận mênh mông.

Nàng ta không thể quay đầu, đương nhiên không biết sắc mặt Thạch Nham lúc này cực kỳ lạnh lùng, không hề có một chút dâm uế nào, ngược lại ánh mắt còn ngưng trọng, trán còn có cả mồ hôi.

Một bàn tay của hắn từ từ đặt ở dưới thân của Mị Cơ, dừng lại ở chỗ bí ẩn của nàng. Khi Mị Cơ run rẩy muốn tích tụ chút lực lượng cuối cùng để phản kháng thì lòng bàn tay của Thạch Nham đột nhiên xuất hiện một tiểu hắc động. Hắc động xoáy chuyển rất nhanh, truyền đến lực hút cực kỳ quỷ dị!

Chỗ đó của Mị Cơ lập tức cực kỳ ấm áp. Một lực hút được truyền đến, như một đạo điện lưu truyền khắp cơ thể. Thi độc trong cơ thể của nàng cũng bị thu hút, lập tức tiến về phía hạ thân.

Nàng ta đột nhiên cảm thấy buồn tiểu, hơn nữa còn không thể kiềm chế được, lập tức nước chảy tuôn trào.

Thi độc trong thân thể nàng cũng bị hòa vào trong nước tiểu, bị một loại phương thức cực kỳ khuất nhục chảy ra khỏi chỗ đó, nhập vào trong lòng bàn tay của Thạch Nham. Nước tiểu chảy qua tay hắn, thế nhưng thi độc lại bị hắc động trong lòng bàn tay hắn nuốt hết.

Ngay cả con mãng xà đang quấn lấy người Mị Cơ cũng héo rũ, khô quắt lại.

Như bị hút hết chất dinh dưỡng, bị nuốt đi năng lượng duy trì sự tồn tại, con mãng xà to như cánh tay giờ chỉ còn bằng đầu ngón tay, hơn nữa vẫn còn tiếp tục thu nhỏ lại.

Thân thể cứng đờ của Mị Cơ không ngờ lại chuyển biến tốt đẹp hơn sau khi không thể khống chế được nước tiểu. Mắt thấy mãng xà dần thu nhỏ lại, Mị Cơ vừa cảm thấy khuất nhục, lại vừa thấy không thể hiểu được tại sao thi độc lại bị Thạch Nham rút ra ngoài được.

Lại còn dùng phương pháp biến thái như vậy.

Nàng ta có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ được thôn phệ áo nghĩa ngay cả Phệ tộc cũng thất truyền lại vừa được Thạch Nham vận dụng trong lòng bàn tay.

Phệ tộc dùng thôn phệ áo nghĩa làm chủ, là áo nghĩa chí tôn vô thượng. Bát đại tà lực bị thôn phệ áo nghĩa ước thúc, tất cả năng lượng hình thành bát đại tà lực đều có thể bị thôn phệ áo nghĩa thôn phệ. Thi độc, hủ thực độc, tử vong lực, thậm chí năng lượng hắc ám cũng có thể bị thôn phê áo nghĩa giải quyết.

Đây cũng là lý do vì sao sau mỗi lần Thạch Nham thôn phệ đều dùng ấn ký để có thể chuyển hóa năng lượng dư thừa trong cơ thể cho người tu luyện bát đại tà lực.

"Xuy xuy!"

Con mãng xà kia đột nhiên biến mất, một dây thừng bạc phát rơi trên mặt đất. Mất đi lực lượng, bí bảo này liền rơi ra khỏi người Mị Cơ.

Mị Cơ lập tức khôi phục hành động.


Thân thể mềm mại của nàng run rẩy, váy lụa ướt sũng, hạ thân cũng ướt một mảng lớn. Nàng cúi đầu liền nhìn tmy một bàn tay vẫn đặt ở chỗ thần bí của mình, khuôn mặt lộ vẻ nhục nhà bi phân, hận không thể lập tức cắn lưỡi tự sát.

Uổng nàng ta một thể diễm danh, uổng nàng ta ngạo thị quần phương, rất nhiều mĩ dự, tất cả vinh quang đều bị sự sỉ nhục này phá hỏng.

Bị người làm cho tiểu tiện không thể khống chế được, đả kích này to lớn không thua gì nhục: thân bị trọng thương, khiến cho nàng ta cực kỳ bi thương và phẫn hận, lại không thể phát tiết được.

"Xem ra ngươi đã khôi phục."

Trước khi nàng ta bùng nổ, Thạch Nham thức thời thu tay lại, bỗng nhiên lùi ra xa. Khi nàng ta quay đầu lại thấy Thạch Nham đang vẩy vẩy tay trái, văng ra rất nhiều nước.

Những giọt nước trong suốt lóe sáng, giống như đang cười nhạo vẻ quân bách lúc nãy của nàng ta, làm nàng ta càng thêm điên cuồng.

Thạch Nham vẩy nước tiểu trên tay trước mặt Mị Cơ, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, cùng lau tay vào quần vài cái.

Hắn lập tức lại trấn định như chưa từng có việc gì xảy ra, lạnh lùng nói: "Nếu hai lão quái vật Phệ tộc kia mà không chết thì chúng ta đều xong đời. Tuy bây giờ thần lực của ngươi không đầy, thế nhưng dù sao cũng là cảnh giới Bất Hủ đỉnh phong, không cần ta dạy ngươi phải làm gì chứ?"

Mị Cơ lập tức hiểu ra.

Thạch Nham giúp nàng ta cởi bỏ trói buộc là muốn nàng liều mạng với hai lão quái Phệ tộc kia, là muốn nàng dùng lực lượng cuối cùng để đổi lấy hy vọng sống sót cho hắn.

Biết rõ điểm này, Mị Cơ lại giận điên lên. Còn việc Thạch Nham thông qua phương pháp nào để hấp thu thi độc đi thì nàng không thèm suy nghĩ, tức giận cả người run lên: "Ta bây giờ chỉ còn một thành thân lực, chẳng lẽ ngươi muốn ta tự bạo linh hồn tế đài để giúp ngươi thoát khỏi hiểm cảnh sao?"

Thạch Nham nhún vai: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi qua chịu chết? Cho dù ta đi cũng không làm được gì. ít ra ngươi còn dùng được."

Ý nghĩ thật sự của hắn là muốn Mị Cơ và hai lão già Phệ tộc kia đồng quy vu tận. Hắn đã quan sát rồi, nhận ra Mị Cơ không hề muốn trở thành thi nô, cũng nhìn ra sự tuyệt vọng, muốn chết của nàng.

Dù sao ngươi cũng muốn chết, nếu có thể kéo theo một lão quái Phệ tộc chẳng phải tốt hơn sao?

Đối với nữ nhân một lòng muốn luyện hóa hắn để đột phá Vực Tổ, Thạch Nham không hề thương hại. Tất cả những gì hắn làm đều để xoay chuyển cục diện bây giờ!

"Ba ba!" Text được lấy tại https://truyenfull.vn

Lúc này con cốt long còn lại cũng vỡ nát thành toái cốt. Hai lão quái Phệ tộc, một ở trên trời tạo ra áp lực linh hồn, một người thì cầm bạch nhãn châu ngưng kết lực lượng, muốn làm cho cốt thân của tiểu khô lâu bị trọng thương.

Đột nhiên, mắt Ba Tư Thác Tư run lên, quay đầu nhìn về phía bên kia.

Cuối cùng hắn cũng cảm thấy không đúng!

Thạch Nham chỉ vào dây thừng dưới chân Mị Cợ: "Thứ kia nếu lại được quán chú thi lực thì vẫn có thể biến thành mãng xà, vô cùng đáng sợ."

"Chế tiệt! Sao ngươi không nói sớm!" sắc mặt Mị Cơ kịch biến, ngưng kết thần lực trong cơ thể, lập tức tạo ra vô số băng lăng đâm vào trên dây thừng đó, tạo ra vô số tiếng vang, thế nhưng dây thừng lại không gãy.

Thế nhưng cả người Ba Tư Tỉiấc Tư lại đại chấn, sắc mặt trở nên tái nhọt.

"Là chí bảo bản mệnh của hắn!" Thạch Nham hét to, không hề nghĩ ngợi, lập tức rút ra huyết kiếm, tạo ra một đạo tia máu dài trăm mét bổ vào dây thừng kia.

Dây thừng do bạch phát của những xác chết của cả trăm tộc luyện chế ra bị một kiếm toàn lực của huyết kiếm chém gãy thành hai đoạn.

"Phốc!"

Ba Tư Thác Tư không nhịn được phun ra một ngụm tiên huyết, tinh khí thần lập tức suy sụp hai phần. Hắn đột nhiên gào thét như tâm thần, lao đến bên này.

Hắn tạm thời bỏ qua tiểu khô lâu.