Tử Diệu xuất hiện cực kỳ quỷ dị. Nàng ta thoát ra khỏi nhục đoàn, thần quang lượn lờ không tiêu tan quanh người.
Bên ngoài thân hỉnh xinh đẹp động lòng người của nàng còn bao trùm một lớp giáp trụ màu xám. Giáp trụ này như xác của một loài dị thú, bên ngoài có đầy hoa văn thần bí.
Từng lớp quang quyển rực rỡ xung quanh càng làm cho nàng ta xinh đẹp hơn, thể nhưng thần sắc của nàng lại cực kỳ lạnh lùng. Nàng nắm chặt lấy khối Thiên Tinh Băng Ngọc Phiến kia, lập tức âm hàn đã khuếch tán, nháy mắt lan ra xung quanh.
Thạch Nham lập tức phóng ra thiên hỏa, thế nhưng gặp khí tức âm hàn kia đều bị dập tắt.
Âm hàn lạnh thấu xương làm cho Thạch Nham thầm rùng mình, sắc mặt kịch biển, hét lớn: "Tử Diệu!"
Hắn ngưng thần nhìn về phía Tử Diệu, ánh mắt phát ra một ánh sáng do linh hồn tụ thành, bắn về phía Tử Diệu.
Hắn không hề ngốc, chỉ nhìn một cái đã phát hiện ra Tử Diệu bị đoạt hồn phách, bây giờ thứ đang chiếm lấy Tử Diệu tất nhiên là tà vật không tên kia. Hắn dùng linh hồn trùng kích là muốn làm cho linh hồn của Tử Diệu tỉnh lại.
Tia ý thức linh hồn kia không ngờ không gặp phải trở ngại gì, thuận lợi đánh thẳng vào trong đầu Tử Diệu.
Đột nhiên linh hồn hắn như xâm nhập vào biển băng lạnh lẽo, trực tiếp thẩm thấu vào sâu trong linh hồn hắn, làm cho hắn run lên. Hắn dùng thần thức kiểm tra thì lại vô cùng hoảng sợ, không ngờ tế đài của mình lại kết thành băng sương!
Tử Diệu miết ngón tay một cái, Thiên Tinh Băng Ngọc Phiến đột nhiên bắn ra âm hàn, giống như phát động một loại trận pháp kỳ dị nào đó. Khi đạo âm hàn kia xuất hiện thì những đám thịt kia đều phát ra tiếng "phốc phốc" đầy quái dị.
Chỉ thấy bướu thịt vốn cực kỳ chậm chạp này đột nhiên trở nên vô cùng nhanh nhẹ, lập tức thôn phệ lân nhau.
Chỉ vài chục giây ngắn ngủi, trước mặt mấy người Thạch Nham đột nhiên xuất hiện một vật cực kỳ lớn. Đó là một loại cự trùng mà chưa ai nhìn thấy, cả người màu xám trắng, trên người có rất nhiều nốt mụn kinh tởm, giống như da cóc.
Hình thái bây giờ của nó cực kỳ lớn, giống như sinh mệnh chi tinh, thậm chí còn lớn hơn gấp mười lần yêu thân của Lôi Địch!
Quái trùng ngưng kết thành hình, từng tiếng thì thầm truyền ra khỏi thân thể của nó, như do các linh hồn khác nhau phát ra, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ quỷ dị.
Mà lúc này Tử Diệu đang đứng ở trên con sâu cực lớn kia, trông chỉ giống như một đốm nhỏ.
Khối Thiên Tinh Băng Ngọc Phiến trong tay nàng ta lấp lánh ánh sáng, từng đợt ba động âm hàn thoát ra, giống như muốn đóng băng cả thiên địa vậy.
Lúc này không ngờ Địch Tạp La, Lôi Địch vẫn không nhúc nhích gì, chỉ lộ vẻ ngạc nhiên, hai mắt sáng lên nhìn nó ngưng kết lại.
Hạ Tâm Nghiên lộ ra vẻ kinh hoàng, nàng nhin Tử Diệu một cái thật sâu, cũng thử phóng thích thần thức để thử trao đổi với Tử Diệu như Thạch Nham.
Một khí tức âm hàn đột nhiên xâm nhập vào thân thể của nàng, khiến cho thân thể của nàng có thêm một tầng băng bao phủ bên ngoài.
Nàng vô cùng cả kinh, khóe miệng không nhịn được tràn ra một dòng máu. Máu vừa tràn ra ngoài lập tức bị đóng băng, dính vào miệng của nàng, trông cực kỳ quái dị.
"Xoạt!"
Một ngọn lửa đỏ như linh xà phi vũ lập tức bay tới, chạy vòng quanh thân thể của nàng.
Hàn ý trên người nàng biến mất.
"Không sao chứ?" Thạch Nham xuất hiện bên người Hạ Tâm Nghiên, cầm lấy tay nàng, phóng ra khí tức ấm nóng, lan tỏa đến kinh mạch toàn thân của nàng.
"Linh hồn của nàng ta bị ăn mòn." Hạ Tâm Nghiên lắc đầu nói.
Bên khóe miệng của Hạ Tâm Nghiên còn dính vết máu vừa mới tan ra, nàng vừa dùng khăn tay lau vết máu đi, vừa lo lắng nói: "Thứ này chưa nhìn thấy bao giờ, ngươi phải cẩn thận một chút, nhớ rõ phải để lại một chút sức lực đề phòng vạn nhất. Hai người kia... dù sao cũng không phải là người một nhà."
Thạch Nham nhẹ gật đầu.
"Chúng ta quả nhiên đoán đúng. Vậy này quả là sinh mệnh có trí tuệ, là sinh linh đẳng cấp cao. Điều này có thể dựa vàòế^iệc nó có thể chiếm lấỵ linh hồn của nha đầu kia để chứng minh. Vũ trụ quả nhiên vô cùng thần bí, không ngờ còn có loại cự trùng này, quả thật khiến cho người ta ngạc nhiên."
Địch Tạp La hiển nhiên không coi Tử Diệu ra gì, hắn chỉ nhìn chằm chàm vào con quái trùng mà thôi. Tóc trên đầu hắn không gió tự bay, phía trước người hắn có rất nhiều không gian thủy văn đang không ngừng thay đổi, giống như hắn có thể lập tức thi triển tinh diệu của không gian áo nghĩa đến cực hạn.
Lôi Địch không trõ lừir.Cơ thể hắn phát ra những tiếng nổ rất lớn, vang vọng khắp trời, chấu động như muốn làm sụp đổ cả thiên địa.
Trong tiếng sấm nổ, Lôi Địch lập tức biến hóa về chân thân yêu tộc. Một con thương long màu bạc hiện ra giữa trời lôi điện, khí tức thái cổ hồng hoang lập tức phát ra, lan khắp đất trời.
Chẳng qua tuy chân thân lôi long của hắn cũng không nhò, thế nhưng so sáng với con cự trùng này thì lại rất nhỏ bé, giống như một con người cùng một ngọn núi lớn vậy.
"Tiểu La, thứ này cực kỳ đáng sợ, bản năng của ta cảm thấy chán ghét và bất an!" Lôi Địch hét lên một tiếng, đột nhiên phun ra hàng loạt lôi cầu lấp lánh trong suốt, ngưng tụ thành những tia chớp chói mắt, đánh thẳng đến con quái trùng kia.
Không ngờ hắn lại thi triển toàn lực!
Địch Tạp La biến sắc, tâm thần cũng chấn động. Hắn rất ít khi thấy Lôi Địch nghiêm túc như thế này. Biểu hiện này của Lôi Địch rõ ràng là đang chuẩn bị để chiến đấu với cường địch. Thân là thủy tổ của Thiên Yêu tộc, môi khi gặp phải một loại tà vật thì Lôi Địch có thể cảm giác được trình độ của đối phương theo bản năng.
Từ biểu hiện lúc này của Lôi Địch thì hắn đã coi dị vật này thành đối thủ đáng sợ nhất, sử dụng đến mười hai phần lực lượng!
Địch Tạp La cảm thấy không ổn. Hắn trầm ngâm một chút rồi quát lên: "Ta khuyên các ngươi một câu, các ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây đi, nếu không đến thời điểm quan trọng thì ta sợ ta không thể lo được cho các ngươi."
"Ta liên thông với Thần Ân, chỉ cần muốn là có thể xuyên qua cửa hư không để rút lui, không cần ngài phải lo lắng." Thạch Nham nói.
Địch Tạp La nhíu mày, ngưng thần nhìn Hạ Tâm Nghiên rồi thở dài một tiếng, không khuyên bảo gì nữa. Thân thể hắn đột nhiên run lên, từng không gian do lực lượng của hắn tạo thành đều bao phủ về phía con cự trùng kia. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
"Ngao ngao!"
Lôi Địch rít gào, phun ra vô số lôi cầu. Mỗi một lôi cầu này đều có thể hủy diệt núi cao, đánh sập biển cả, ẩn chứa lực lượng của cường giả Bất Hủ nhị trọng thiên.
Đám lôi cầu này như vô cùng vô tận bay ra khỏi miệng Lôi Địch, toàn bộ đều đánh trúng vào thân thể vô cùng to lớn của con cự trùng kia. Lôi cầu có sức mạnh hủy thiên diệt địa liên tục nổ vang, khiến cho thân thể con cự trùng này xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, thế nhưng những lỗ thủng này lại khép lại rất nhanh.
Nó có năng lực tự hồi phục cực kỳ khủng bố. Những bướu thịt này sau khi dung hợp thì trở nên cực kỳ đáng sợ.
Sau khi Lôi Địch công kích thì Tử Diệu bỗng nhiên nhập vào bên trong con cự trùng này.
Khí tức con cự trùng này dần mạnh lên, cường hãn đến mức làm cho người ta cảm thấy trái tim cũng như bị đóng băng.
Thạch Nham tâm thần bất định, đột nhiên nói nhỏ: "Nhớ kỹ, đừng tới gần con cự trùng đó!"
Hắn có một cảm giác cực kỳ bất an, hắn cảm thấy con cự trùng kia đứng yên bất động, tùy ý để cho Lôi Địch và Địch Tạp La công kích chỉ bởi vì nó còn chưa hoàn toàn dung hợp xong, vẫn còn đang điều chỉnh...
Giống như một người đã ngủ một giấc rất lâu, vừa mới mở mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thân thể phải đờ ra một lúc mới có thể tỉnh lại được.
Chính là cảm giác này.
Con cự trùng này làm cho hắn cực kỳ bất an, trong bất an còn có một cảm giác quen thuộc rất mỏng manh, giống như... hắn biết vật đó là gì.
Cảm giác này không phải đến từ chủ hồn của hắn mà đến từ phó hồn đang ở Thần Ân đại lục!
Phó hồn của hắn ở Thần Ân đại lục cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, thể nhưng khẳng định là lâu hơn rất nhiều so với thời gian tồn tại của tứ đại chủng tộc.
"Xuy xuy xuy!"
Đột nhiên trong hư không loạn lưu, vô số thiên tai đều tập trung lại đây, giống như chúng có sinh mệnh vậy.
Đầy trời nổ mạnh, lốc xoáy khủng bố, cuồng phong tàn bạo, những giọt mưa có lực xuyên thấu đáng sợ...
Đủ các loại thiên tai đều hướng về phía Địch Tạp La và Lôi Địa, không có một chỗ nào để trốn tránh cả.
Con quái trùng kia cũng hơi di động thân thể khủng bố của mình, như đang từ từ khôi phục. Khi nó chuyển động, thân thể của nó thoát ra lóp sương mù tối đen, dần dần ngưng kết lại thành những u hồn khủng bố.
U hồn âm hàn lãnh liệt, trực tiếp đánh về phía Lôi Địch.
Lôi Địch gào thét, không ngừng phóng xuất lôi điện đầy trời, cả thiên địa đều bị lôi điện đánh xuống. Vô số lôi điện như những con cự mãng to bằng cả cánh tay uốn lượn khắp nơi, tạo ra ba động khiến cho tâm thần của người khác phải sụp đổ.
Địch Tạp La cũng xuất ra toàn lực, vô số không gian như những cái lưới bay về phía cự trùng, như muốn trói buộc nó ở trong những không gian này vậy.
Thạch Nham đến qua một chút thì thấy con quái trùng đó ít nhất cũng bị mấy chục không gian tóm lại, các không gian này như chồng chất lên nhau vậy.
Giống như một con người bị nhốt vào trong một cái lồng sắt, sau đó cả cái lồng sắt này lại bị đưa vào trong một cái lồng to hơn, rồi lại có một cái lồng to hơn nữa.
Cứ như vậy cho đến vài chục không gian!
Cho dù vậy con cự trùng kia vẫn chuyển động như trước, hoạt động vẫn cực kỳ tự nhiên!
Thông qua mấy chục không gian trong suốt, hắn có thể thấy con cự trùng đó giống như đang bạo nộ, giống như một con mãnh thú đã bị chọc giận. Qtiạíy đầu lại nhìn Địch Tạp La thì thấy mặt hắn tái nhợt, khóe mắt có hai vết máu.
Cự trùng giãy dụa chuyển động không ngờ lại làm cho Địch Tạp La bị thương nặng, khiển cho linh hồn của cường giả Bất Hủ nhị trọng thiên này chịu thiệt.
Cũng chỉ có một mình Địch Tạp La biết, những không gian mà hắn dùng để trói lấy cự trùng đang dần dần vỡ nát. Mỗi khi một không gian bạo tạc thì như một có một con dao đâm thẳng vào óc hắn, khiến cho hắn suýt nữa không nhịn được mà hét lên vì đau đớn.
"Rốt cuộc đây là cái gì?"
Địch Tạp La rít gào trong lòng, đang điên cuồng suy nghĩ. Khi thất khống của hắn đổ máu thì vẻ mặt của hắn đột nhiên chấn động. Hắn đã nghĩ ra một thứ.
"Sẽ không... sẽ không phải là thứ đó chứ?" Địch Tạp La run rẩy, mắt lộ ra vẻ khiếp sợ rồi đột nhiên gào lên: "Lôi Đich! Chúng ta không thể đối phó được với thứ này! Để ta dẫn ngươi ra khỏi đây!"