Sát Phá Lang - Priest

Quyển 4 - Chương 126: Chung cuộc (hạ)

Tiểu Thái tử trong cảnh binh hoang mã loạn bị dọa đến mất vía, hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể nắm chặt tay Trường Canh.

Hai quân loạn lên, văn võ bá quan bỏ chạy tứ tán, bộ liễn thiên tử lộn xộn vứt dưới đất, mà người vừa tan đi, thì mục tiêu ngược lại tập trung – đám thích khách ban nãy cố ý khuấy đục nước cùng lao tới Trường Canh và Thái tử.

Trước khi đến Phương đại nhân đã dặn là “Cần phải giết chết Nhạn vương, nếu có cơ hội cũng không được buông tha Thái tử”.

Đám thích khách thấy hai mục tiêu này lại đứng chung một chỗ, quả thật là đặc biệt tạo thuận lợi cho chúng!

Một mũi tên sượt qua đỉnh đầu Thái tử, Thái tử bị Trường Canh xách đi như chó con, kêu cũng chẳng nổi, chỉ có thể im lặng thút thít.

Đột nhiên, có người lau nước mắt trên mặt mình, xuyên qua đôi mắt nhòe lệ, Thái tử nhìn thấy tứ hoàng thúc sau khi lau nước mắt cho mình, giơ tay để lộ Huyền Thiết oản khấu, tụ trung ty chớp mắt bắn ra gọn gàng làm nứt cổ tay một thích khách, Nhạn vương đoạt đao của thích khách, chuôi đao xoay nhẹ, lẹ làng chém ra một đường.

“Lúc bằng tuổi Thái tử, ta từng bị một đám sói đói vây công ở ngoài Bắc đại quan.” Trường Canh nói bằng giọng rất vững vàng, “Khi đó trời băng đất tuyết, xa gần không người, trên tay ta chỉ có một thanh tiểu đao bọn trẻ con ở nông thôn chơi – rượt theo ta không phải sói hoang bình thường, mà là do người man dùng cách của họ chăn nuôi, chuyên môn dùng để giết người, đầu rất to, đứng lên còn cao hơn ta.”

Nhạn vương luôn lấy phong tư trác tuyệt trứ danh, vô luận địch nhân hay bằng hữu đều không thể không thừa nhận điểm này, y bất đồng với phần lớn quý công tử nhà công khanh từ nhỏ sống ở kinh thành, không hề hào nhoáng, cũng khác với sĩ tử hàn môn hoặc tướng sĩ xuất thân quân công, không hề có sự thanh hàn và phỉ khí. Y thoạt nhìn cực kỳ trầm tĩnh, nhưng không phải sự trầm tĩnh của thanh đăng cổ phật như Liễu Nhiên đại sư, y giống một bức tượng hung thần đặt trong chùa – nghiêm nghị đáng sợ, lại rơi đầy tàn hương quạnh quẽ. Rất nhiều người trộm học vẻ thong dong ưu nhã của Nhạn vương, vô luận thế nào người ta cũng khó lòng liên hệ y với bầy sói đói ở tái ngoại.

Tiểu Thái tử nghe đến ngây ra.

Lúc này, hai thích khách một trước một sau lao tới, một kẻ chém tiểu Thái tử trong tay Trường Canh, toan bức y lui lại, một kẻ khác từ phía sau phong chết đường lui của y.

Trường Canh khẽ cười khẩy một tiếng.

Đứa trẻ từ nhỏ chơi đao kiếm với thiết khôi lỗi của hầu phủ mà lớn lên, há sẽ lui bước trước mặt đối thủ trình độ này?

Trường Canh hoành đao đỡ kiếm trong tay thích khách, đối phương dưới sự kinh hãi không kịp triệt kiếm, lưỡi kiếm sắc lẻm tức khắc văng đi, hắn giơ hai tay trước ngực chắn đại, bị Nhạn vương “nhất đao lưỡng đoạn”.

Sau đó Trường Canh không dừng chân, phi thân tiến lên ba bước, mượn lực khi quay người để xoay tay ném mũi đao ra, khiến truy binh kia sợ quá lui hai bước liền, đâm vào mũi trường thương của một Ngự lâm quân đang xông lên.

Tiểu Thái tử ngay cả giết gà còn chưa thấy, huống chi là giết người? Lập tức hoảng sợ vô cùng, vội nhắm chặt mắt lại, dù vậy vẫn bị mùi máu tanh tưởi hất vào mặt làm buồn nôn từng cơn, yếu ớt kêu: “Tứ hoàng thúc…”

“Không có gì đáng sợ cả.” Trường Canh nhàn nhạt nói, “Kẻ thật sự có bản lĩnh, hiện tại không phải ở tiền tuyến thì đã da ngựa bọc thây rồi, còn lại đám hèn nhát này, chẳng có bản lĩnh ra trận giết địch, cũng chỉ có thể dọa trẻ con thôi – ngươi còn là trẻ con sao?”

Thái tử oan ức nghĩ bụng: “Thì đúng là thế mà.”

Trường Canh dường như biết trong lòng nó đang nghĩ gì, khóe môi hơi cong lên.


“Còn là một đứa trẻ,” Y thầm nghĩ, “Sẽ rất nhanh không phải nữa.”

Đúng lúc này, Ngự lâm quân cầm thương kia lao tới hô to: “Vương gia! Thái tử điện hạ! Bên này!”

Tiểu Thái tử theo bản năng muốn tới, bị Trường Canh dùng vỏ đao móc áo kéo lại.

Thái tử bước chân lảo đảo còn chưa kịp đứng vững đã bị máu bắn đầy vào mặt, chỉ thấy kẻ vừa gọi chớp mắt chia làm đôi, một nhánh trọng giáp quân không biết từ nơi nào xông ra-

Lúc này, Lý Phong bị khống chế rốt cuộc phát hiện hướng đám người hộ tống hắn đi đến không phải là về cung, mà là đang chạy đến nơi không người, tim hắn đập thót, sinh ra một phỏng đoán khó tin nổi, hắn lập tức quay đầu lại chất vấn: “Chuyện này là thế nào? Phương khanh, các ngươi muốn dẫn trẫm đi đâu?”

Phương Khâm không dừng bước, không quỳ không bái, cất cao giọng nói: “Khải tấu bệ hạ, thần có bản thượng tấu.”

Lý Phong nói vẻ khó tin: “Ngươi nói cái gì? Dừng lại! Trẫm bảo các ngươi dừng lại!”

Không ai để ý đến hắn, hai cấm vệ giả một trái một phải nâng long thể Hoàng thượng lên, ép hắn đi.

“Thần muốn tố cáo đương triều Nhạn thân vương Lý Mân,” Phương Khâm vẫn ngắt từng chữ nói, “Hắn cấu kết hạ thương vô lương, mượn danh phong hỏa phiếu, bán quan bán tước đến vô liêm sỉ, đại tội này là một. Sinh làm con, đối với tiên đế không mảy may có lòng hiếu thuận cung phụng, ngược lại để lôi kéo quân tâm, thường xuyên ngủ lại hầu phủ, sau khi tập tước vẫn xưng ‘nghĩa phụ’, đây là đại tội thứ hai lòng lang dạ thú, vô phụ vô quân…”

Nếu Lý Phong còn không hiểu tình huống này là gì thì chắc là não úng nước rồi, hắn rất đỗi hoảng sợ, lập tức quát to một tiếng: “Phương Khâm, ngươi muốn làm gì!”

Phương Khâm lên giọng nói: “Bệ hạ, hiện giờ chúng ta đã bố trí trùng trùng mai phục, chỉ chờ nghịch thần tặc tử kia đền tội, chúng thần tuy vô năng, cũng nguyện noi theo tiên hiền, nếu gian thần khó chế, thề chết thanh quân trắc!”

Lời còn chưa dứt, đám vây cánh xung quanh lập tức phụ họa: “Nếu gian thần khó chế, thề chết thanh quân trắc!!”

Lý Phong đứng chết trân, khi hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy trước mắt toàn những gương mặt xa lạ, ngụy cấm quân mặc giáp lom lom mắt hổ vây quanh hắn, những khuôn mặt nhìn quen trên triều điện đó hiện giờ mỗi kẻ xa lạ hơn một kẻ, tất cả đều phảng phất là quỷ mị khoác da người, mặt xanh nanh vàng chuẩn bị lao tới hắn.

Đây là quân thần.

Thời điểm Vũ đế cầm quyền cũng là như vậy sao?

Thời điểm tiên đế Nguyên Hòa cầm quyền cũng là như vậy sao?

Lý Phong tự biết mình không bằng cuộc đời Vũ đế mở mang bờ cõi, nhưng chẳng lẽ ngay cả vị phụ thân trong lòng hắn vẫn âm thầm bất mãn kia cũng thua kém?

Vô luận thế nào hắn cũng không thể chấp nhận điểm này.

Thế nhưng, dù không thể chấp nhận, đây tựa hồ cũng là sự thật, bởi vì thời điểm tiên đế Nguyên Hòa tại vị, không hề có ngoại địch bao vây kinh thành, cũng không có hết đợt này đến đợt khác phản tặc muốn kéo ông xuống kim loan bảo tọa.

Sát na này, Lý Phong không kịp có quá nhiều phẫn nộ hay sợ hãi, chỉ cảm thấy một cái tát giáng mạnh xuống mặt mình. Từ khi kế vị tới nay đã hơn ba ngàn ngày đêm, hắn chưa từng được một đêm ngon giấc, cả đêm vất vả ngược xuôi, hiện giờ xem ra đều là phí công, ngược lại không bằng tiên đế nhu nhược cả ngày đắm mình trong đám nữ nhân mà thương xuân bi thu.

Hắn trơ mắt nhìn tự tôn của mình nứt ra từng tấc, tan thành tro bụi trước đám phản quân thần sắc lạnh nhạt.

“Được…” Toàn thân Lý Phong run lên, “Các ngươi thật là… quá to gan!”

Phương Khâm cúi đầu, không tiếp xúc với tầm mắt hắn, đến nước này rồi, Phương Khâm hiểu mình đã không còn khó giả làm trung thần lương tướng gì đó nữa: “Xin Hoàng thượng thứ tội, Lý Mân kia một tay che trời, không coi pháp luật ra gì, xem thường tổ tông, chúng thần lo lắng cho xã tắc, không còn cách khác, mới ra hạ sách này, thật sự tội đáng muôn chết. Song trước mắt tặc nhân hoành hành, bè đảng thế lực rộng khắp toàn cảnh, Nhạn vương chết, những kẻ này tất làm loạn, xin Hoàng thượng sớm quyết đoán, tra rõ xử lý sạch.”


Lý Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn muốn uy hiếp trẫm?”

Phương Khâm nhanh nhẹn quỳ xuống, mặt không đổi sắc nói: “Vi thần không dám, vi thần biết Hoàng thượng bị giật mình, tâm thần bất an, đã nghĩ sẵn chỉ dụ, mời bệ hạ xem qua.”

Nói xong, bên cạnh lập tức có kẻ hai tay dâng một bản thánh chỉ, quả nhiên tỉ mỉ cặn kẽ, chú ý đến mọi mặt, chỉ thiếu ngọc tỷ đóng dấu thôi.

Lý Phong nổi điên hất hai kẻ khiêng mình, chợt tiến lên một bước, giơ tay túm cổ áo kẻ cầm thánh chỉ, kế đó đẩy mạnh một phát-

Trong cơn thịnh nộ, Lý Phong hoàn toàn quên mất cái chân què vẫn chưa khỏi hẳn, lần này không đứng vững, kẻ bị hắn đẩy chẳng nhúc nhích, chính hắn lại nghiêng về một phía trước.

Dưới đất trời sáng sủa, xung quanh là một vòng con dân Đại Lương, vậy mà không ai đỡ hắn, thế gia thật và cấm quân giả cứ thế giương mắt ếch nhìn thiên tử phẫn nộ ngã phịch mông, khinh miệt mà thờ ơ.

Đúng lúc này, một kẻ ăn mặc kiểu cấm vệ chạy chầm chậm tới, chắc hẳn cũng là hàng giả, hắn ta nhìn Lý Phong một cái trước, lập tức lại quay đầu báo với Phương Khâm: “Đại nhân, loạn thần tặc tử đã đền tội!”

Hai chân Lý Phong hoàn toàn mất đi sức lực, động tác buồn cười mà ngồi dưới đất, gằn từ kẽ răng ra mấy chữ: “Thái tử thì sao?”

Cấm vệ giả mạo nhìn Phương Khâm trước, được cho phép, mới dè dặt nói với Lý Phong: “Thái tử… Thái tử bị thích khách… Ơ, xin Hoàng thượng nén bi thương.”

Trong đầu Lý Phong nổ “Uỳnh” một tiếng.

Ngực hắn lạnh ngắt, chờ định thần lại thì đã ho ra một búng máu. Lý Phong ngồi dưới đất, nhìn dòng máu dinh dính hóa đen chảy qua đầu ngón tay, mù mờ nghĩ thầm: “Tại sao trẫm lại thảm hại thế này?”

Trên mặt Phương Khâm thoáng qua thần sắc do dự, vô thức giơ tay, tựa hồ muốn đỡ Lý Phong, nhưng rốt cuộc vẫn không đụng vào hắn, tay giơ nửa chừng lại rụt về, vẻ do dự và không đành lòng trên mặt rút đi như thủy triều, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đâu phải chỉ có mình Thái tử, cho dù tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, còn có đại điện hạ cần khẩn hiếu học, thông minh lương thiện, xin người bảo trọng long thể vì giang sơn xã tắc, lấy việc quan trọng trước mắt làm trọng!”

Nói xong, hắn một tay lôi thánh chỉ thủ hạ đang cầm, trình đến trước mặt Lý Phong: “Mời Hoàng thượng xem qua!”

Lý Phong vung tay đánh bay “thánh chỉ giả” trên tay Phương Khâm: “Ngươi nằm mơ!”

Phương Khâm im lặng quệt khuôn mặt bị thánh chỉ giả giáng một phát, giữ nguyên tư thế quỳ dưới đất, thân trên hơi nghiêng về phía trước, khẽ thở dài, dùng ngữ khí hết sức hòa hoãn mà thấp giọng nói: “Hoàng thượng, long thể của người đang ở trong tay chúng thần, bên ngoài dẫu hàng trăm ngàn… dẫu Bắc đại doanh đến, cũng chẳng ai dám có hành động, hôm nay thánh chỉ này, người hạ cũng phải hạ, không hạ cũng phải hạ – Hoàng trưởng tử có gì không tốt? Thần nghe nói tính tình y ôn hòa nội liễm, rất có phong phạm hoàng gia, không giống với dã chủng Nhạn vương lai lịch không rõ, đây mới là khí độ nên có của hoàng thất Đại Lương, người không cảm thấy sao?”

Ngực Lý Phong đau nhói, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh thấu tim, hắn thở gấp mấy hơi, cười gằn nói: “Sau đó thì sao? Chư vị ái khanh tất nhiên sẽ không chờ trẫm mai này tính sổ. Sau đó các ngươi định làm gì trẫm? Giam lỏng? Hay trực tiếp giết luôn? Hoàng hậu thân thể mảnh mai không quản việc, đại hoàng tử nhà mẹ mãn môn sao trảm, không nơi dựa dẫm, trời sinh có tài làm con rối… Quả nhiên tính toán rất hay!”

Phương Khâm lắc đầu không tỏ rõ ý kiến: “Không thì sao đây, Hoàng thượng? Thái tử bất hạnh lâm nạn, gian tặc Lý Mân cũng đã đền tội… A, đương nhiên, nếu người muốn, còn có thể hạ chiếu truyền ngôi cho tam điện hạ. Nhưng tam điện hạ quá nhỏ, còn chưa đi học, người làm vậy chẳng phải là lấy giang sơn của tổ tông ra đùa giỡn?”

Trên thân một người, có lẽ có ngàn vạn điều lễ giáo ước thúc, nhìn thì tưởng là trói vững như thành đồng, nhưng kỳ thực không hề chắc, chỉ cần buông liêm sỉ xuống một lần, vượt Lôi Trì một bước, là sau này có thể thoải mái vô sỉ, không còn cấm kỵ.

Chí ít chính Phương Khâm cũng chưa từng nghĩ đến, một ngày kia hắn sẽ không đổi sắc mà nói ra mấy lời thế này.

Đương khi hắn hơi thất thần, mặt đất bỗng nhiên chấn động, nhất thời tất cả đều căng thẳng – tiếng bước chân chỉnh tề thế này rõ ràng chỉ đội ngũ huấn luyện nghiêm túc mới có, dựa theo chấn động để phán đoán, thì trong đây chí ít có trọng giáp!

Chẳng lẽ là Bắc đại doanh?

Trong lòng Phương Khâm “Thịch” một phát, rắc rối này không có trong kế hoạch, chỉ sợ là sinh biến rồi! Hắn quyết đoán kịp thời vung tay, mấy tên tay sai lao tới bắt Lý Phong: “Phiền Hoàng thượng hộ tống chúng ta một đoạn.”

Mấy cấm vệ giả bao vây bốn phía Lý Phong, dẫn hắn rút lui theo một hướng khác, ai ngờ vừa rẽ, kẻ mở đường chợt dừng lại – phía trước lại có một đội cấm vệ chờ từ lâu!


Rốt cuộc họ làm sao thoát thân được?

Không… Thoát thân trái lại không là gì, tuy hơi nhanh hơn suy tính, nhưng một khi trong cung nghe thấy phong thanh, cấm vệ sẽ lập tức dốc toàn bộ lực lượng, quả thật rất dễ dàng áp được cục diện.

Vấn đề là làm sao họ tìm đến được?

Phương Khâm thoáng cái sững ra, quay đầu lại quét mắt nhìn một vòng, phát hiện thám tử mới chạy tới hồi báo “Nhạn vương và Thái tử đều chết rồi” đã không thấy đâu.

Có phản đồ!

Tiếng bước chân phía sau dần dần tới gần, nhìn lại mới thấy, thì ra khiến họ hoảng hốt chạy bừa căn bản không phải trọng giáp, mà chỉ là một đống thiết khôi lỗi chẳng biết từ nhà ai lôi ra!

Phương Khâm vã mồ hôi lạnh, chợt định thần lại, biết họ đã rơi vào bẫy của người khác.

Song việc đã đến nước này, không cho phép hắn suy sâu tính kỹ, hắn túm Lý Phong, kề lợi kiếm trên cổ rồng yếu ớt của Hoàng thượng, quát: “Ai dám tới!”

Hoàng thượng là vật quý giá, chẳng ai muốn gánh tiếng gián tiếp giết vua, cấm vệ quân nhất thời đều dừng bước.

Phương Khâm dù nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ đại nghịch bất đạo như vậy, nhất thời sợ ngây ra, họng khô khốc, thở dốc vài hơi, cái đầu đặc sệt như hồ chưa kịp nghĩ ra đối sách gì, Ngự lâm quân lộn xộn rốt cuộc cũng chậm nửa nhịp chạy tới, cùng lúc đó, ngoài cửu môn có tiếng ưng kêu, là ưng của Bắc đại doanh đang thỉnh cầu qua lưới cấm không!

Chỉ nghe bên cạnh “Phịch” một tiếng, một tên tay chân sợ quá quỵ xuống.

Phương Khâm cắn răng nói với Hoàng đế Long An: “Xin Hoàng thượng lệnh cho họ rút đi.”

Lý Phong thảm hại vô cùng, vẫn cười gằn: “Nằm mơ!”

Đúng lúc này, một mũi tên đột nhiên từ phía sau bắn tới, vừa vặn sượt qua đầu vai Phương Khâm, tuy vẫn chưa tạo thành thương tổn thực chất, chớp mắt da tróc thịt bong đau đớn rát bỏng ấy lại thoáng cái làm đứt sợi dây trong đầu Phương Khâm.

Thế cân bằng vi diệu bị phá tan.

Lý Phong nhắm chuẩn cơ hội, đẩy mạnh hắn, lập tức muốn xông ra.

Song cái chân què kia lại lần nữa cản bước, Lý Phong vừa cất bước thì chân liền mềm nhũn, không thể khống chế lảo đảo ngã xuống, đồng thời, Phương Khâm trong cơn sợ hãi rút kiếm đuổi theo, đâm kiếm về phía trước theo bản năng-

Lý Phong co giật dữ dội, ưỡn người như cá hấp hối, Phương Khâm trắng bệch mặt, vô thức buông tay cầm kiếm, lui ba bước liền, trừng mắt nhìn thanh kiếm cắm sau lưng Lý Phong như gặp ma.

Cấm vệ vốn sợ ném chuột vỡ đồ thoáng cái ầm lên.

Đột nhiên, Lý Phong nghe tiếng trẻ con khóc đến khản giọng xuyên qua vô số loạn thần tặc tử chui vào tai, hắn khó khăn ngẩng đầu lên, thấy tiểu Thái tử vừa kêu “phụ hoàng” vừa chạy tới, mà không xa phía sau, Nhạn vương – tứ đệ hắn, lông tơ cũng không mất một cọng đứng ở đó, gặp ánh mắt hắn, Nhạn vương dừng chân, hai tay chắp sau lưng, dùng ánh mắt trầm tĩnh riêng biệt của y, từ trên cao nhìn xuống Hoàng đế thảm hại.

Cấm vệ và Ngự lâm quân hò hét xông lên, mau chóng dẹp đám loạn thần tặc tử ngây ra như phỗng, Lý Phong bị khiêng ra, thủ lĩnh cấm vệ chạy đến hớt hải lao đi mời Thái y, song trong lòng đều biết rõ, mời cũng chẳng ăn thua gì.

Tiểu Thái tử nằm vật trên người hắn hoang mang khóc lóc.

Lý Phong rất muốn sờ tiểu nhi tử mềm mại này, nhưng chưa đợi hắn tích đủ sức, một bàn tay đã đặt lên vai Thái tử, Nhạn vương trầm mặc đứng bên cạnh, vỗ về vai và cổ Thái tử như an ủi, mọi người đều thấy đây là một đôi thúc điệt vừa bi thương vừa ấm áp, chỉ có Lý Phong cảm thấy mình hiểu được sự uy hiếp ẩn hàm trong động tác tay của y.


Lý Phong nhìn chằm chằm ánh mắt bình tĩnh của Nhạn vương, nhớ tới lời nói oán độc của mẫu thân mất sớm – đám man nữ đó đều là yêu nghiệt, tiểu dã chủng sinh ra cũng đều là hạng xui xẻo hại nước hại dân.

“Kẻ xui xẻo” Nhạn vương quỳ một gối xuống, tay lại vẫn đặt ở giữa vai và cổ Thái tử, thấp giọng hỏi Lý Phong: “Hoàng huynh còn gì muốn phân phó?”

Lý Phong: “Ngươi… ngươi…”

Nhạn vương hạ giọng thấp hơn, ngắt từng chữ nói ngay bên tai hắn: “Người yên tâm, thần đệ sẽ trông nom Thái tử.”

Môi Lý Phong run dữ dội, trong mắt tựa hồ có một ngọn lửa, sau đó ánh lửa kia theo sinh mệnh hắn trôi qua mà chậm rãi tắt lụi, hắn run rẩy giơ một tay, bị Nhạn vương cầm lấy.

… Thì ra trong lòng bàn tay lạnh băng như vậy cũng có thể nặn ra huynh hữu đệ cung hư tình giả ý.

Lúc này, các đại thần vừa bị loạn quân tách ra lộn xộn mới lũ lượt sấp ngửa chạy tới, tựa một đàn dê co cẳng lao như điên. Nhạn vương ở một góc người khác đều không nhìn thấy, nhẹ nhàng nở nụ cười với Lý Phong, âm thanh lại bi thương đến rất có thành ý: “Hoàng huynh, người còn lời gì muốn nói?”

Tiểu Thái tử khóc đến không đứng dậy nổi, Lý Phong nhìn nó, kế đó khẽ nhắm mắt.

Cả đời hắn chưa bao giờ thỏa hiệp với ai, thủy chung cứng rắn đến cùng, ai ngờ đoạn đường sau cuối lại rơi xuống tuyệt cảnh này… Cường lương vây quanh, âm mưu trùng trùng, mà con thơ non dại, không nơi gửi gắm.

“Trẫm… cả đời tầm thường,” Hắn thấp giọng nói hầu như không thể nghe thấy, hai viện thư sinh và nội thị chăm lo cuộc sống thường ngày nghe thế liền biết hắn muốn nói gì, nhất thời đều chẳng màng khóc lóc, tất cả hướng lại đây nín thở tập trung lắng nghe, chỉ sợ để sót đôi câu vài lời của Hoàng thượng.

Khóe mắt Lý Phong như ngấn lệ, hắn nói tiếp: “Cúi đầu ngẩng đầu thẹn với thương thiên lê dân, hơn mười năm qua, lòng… thật khó yên, sau khi trẫm mất… Thái tử… Thái tử… Thái tử tuổi nhỏ, khó gửi gắm trọng trách…”

Trường Canh nhẹ nhàng quay mặt đi, nhìn đám thiết khôi lỗi xa xa ngoài đám đông, trong số quái vật thiết giáp không sinh mệnh, có một con đang ôn nhu nhìn y chăm chú, nó từng luyện kiếm với y, cầm điểm tâm cho y, vô số lần theo y đi gõ cửa phòng người kia.

Lúc này, trong mắt nó hơi lóe lên ánh sáng màu tím, như có một người thân tại tiền tuyến phương xa, xuyên qua thứ kềnh càng không sinh mệnh này, lẳng lặng nhìn y.

“… Truyền ngôi cho Nhạn thân vương, kế trẫm đăng cơ, đừng phụ liệt tổ liệt tông.”

Mùng một tháng Ba năm Long An thứ mười, Long An đế Lý Phong băng hà, chết dưới tay loạn thần tặc tử, khi lâm chung lại chính miệng bỏ qua Thái tử, truyền ngôi cho Nhạn thân vương, cũng là một việc lạ.

Nhạn vương dao sắc chặt đay rối dọn dẹp thế gia phản loạn, nhổ tận gốc mấy thế gia vọng tộc kinh thành dính dáng trong đây.

Danh chính ngôn thuận huyết tẩy triều đình, Sở quân cơ trong một đêm thi hành ba pháp lệnh liền, mạnh tay ổn định thế cục kinh thành.

Không đợi đám Giang Sung biểu diễn xong tam cự tam thỉnh, Nhạn vương – chuẩn Hoàng đế hiện giờ đã không hề báo trước mà rời khỏi kinh thành.

Nếu không phải đám nòng cốt của y ở Sở quân cơ loạn cục gì cũng từng trải qua, trời sập cũng gánh được, chắc đã sớm ầm lên nữa rồi.

Trường Canh gọi Giang Sung tới, tỉ mỉ dặn dò cả đống việc, lập tức giao hết dụ lệnh viết sẵn cất trong hộp cho hắn, rõ ràng là dáng vẻ sớm muốn đi vô cùng, chỉ hận không thể bay đi ngay, Giang Sung chỉ nghĩ do chiến sự Giang Nam, gần đây có thể y phải xuất hành, song không liệu được y đi bất ngờ thế, thậm chí hôm sau nghe tin mà giật mình.

Trường Canh ngay trong đêm điều tạm một đội ưng giáp hộ vệ của Bắc đại doanh, định bay thẳng về phương Nam.

Y dám khẳng định tiền tuyến Lưỡng Giang tuyệt đối không thái bình – vô luận là hai Lâm Uyên trà trộn trong đoàn ngoại sự, hay Tào Xuân Hoa y phái đến bên cạnh Cố Quân, thậm chí bản thân Cố Quân… Thư họ gửi đều thể hiện tiền tuyến rất ổn, chỉ đợi giành lại vạn dặm non sông, điều này không bình thường.

Cố Quân chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu thì thôi, nhưng Lâm Uyên sở dĩ tên “Lâm Uyên”, chính là phải có sự cẩn thận và nhìn rõ mọi việc khi “đối diện vực sâu, đi trên băng mỏng”, cho dù tiền tuyến thật sự giành thắng lợi áp đảo, họ cũng sẽ tìm ra hết thảy nguy hiểm có thể phát sinh, không phân lớn nhỏ mà nhắc nhở cả Cố Quân lẫn chủ nhân mộc bài Lâm Uyên ở kinh thành.


Nhưng không có, ngay cả một chữ cũng chẳng đề cập, không thích hợp chút nào.

Trường Canh ở kinh thành tầng tầng thúc đẩy bộ thự của mình, nhìn như thong dong, thực tế đã sớm ngồi không yên.

Thế nhưng y không thể đi thăm Cố Quân vào lúc sống còn này, trong kinh thành có quá nhiều biến số, chưa đến giờ khắc cuối cùng, y không biết mình có thể thuận lợi đạt thành mục đích hay chăng – một khi có chút xíu bất trắc, chưa biết chừng cuối cùng y sẽ phải tự tay cầm đao binh, gánh tiếng “loạn thần tặc tử” và “thí huynh sát điệt”, nên trong cả quá trình y không thể có một chút dính dáng với Cố Quân.

Chỉ có thể đặt đối phương ở tiền tuyến nơi mình không nhìn thấy.

Ưng bay nam bắc, trên đường không thể không nghỉ ngơi, đương khi Trường Canh tâm thần bất an ở trong một trạm dịch quân dụng chờ ưng giáp nạp thêm nhiên liệu, công văn khẩn đánh dấu đỏ vừa vặn đi qua, bị thống lĩnh Bắc đại doanh chặn lại, đưa đến tay y.

Quân Tây Dương từ hải vực Đông Doanh ngang nhiên xuất binh, điên cuồng phản công-