Sát Phá Lang - Priest

Quyển 3 - Chương 73: Trận đầu

Xương sống và xương cổ Cố Quân đều có vấn đề, Trường Canh không cần tra kĩ, tháo giáp cách quần áo sờ là biết.

Y gạt hết những suy nghĩ lung tung, nhíu mày hỏi: “Tử Hi, bao lâu rồi ngươi không cởi khinh cừu?”

“Từ lúc tháo tấm thép thì vẫn mặc suốt…” Cố Quân nói đến đây đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, dừng một chút, lại vội vã bổ sung, “A, lúc tắm rửa đương nhiên vẫn cởi, ta đâu phải là con lừa trọc thích ở bẩn Liễu Nhiên kia.”

Trường Canh đưa tay đè y nằm sấp xuống: “Đừng nhúc nhích – ngươi còn có tâm tư bêu xấu người khác cơ đấy.”

Các tướng quân này thời trẻ nhung mã vội vã, uy phong vô cùng, nếu may mắn sống đến già, phần lớn đều thương bệnh đầy người, xương sống xương cổ lệch vị thật tình không thể bình thường hơn. Khinh cừu tuy nhẹ nhưng trực tiếp mặc trên người, không như trọng giáp tự có chống đỡ, Cố Quân gối giáo chờ sáng, ngủ cũng không cởi, dần dà xương và cơ bắp đều không được nghỉ ngơi, Trường Canh thoáng dùng sức nhấn một cái, có thể nghe thấy gân cốt toàn thân kêu “rắc rắc”.

“Ngươi hiện giờ chưa cảm thấy gì, là vì cơ ở lưng còn có thể chống đỡ, tương lai lớn tuổi phải làm thế nào?” Trường Canh dùng hai tay vuốt mạnh qua xương bả vai sau lưng y, xoa bóp bả vai cứng ngắc.

Thẩm Dịch mỗi khi lắm lời một câu đều bị y khinh thường, nhưng lời tương tự đổi thành Trường Canh nói, Cố Quân không mảy may mất vui, uể oải híp mắt nghe. Trong quân hết thảy giản lược, dù là An Định hầu cũng không có đặc quyền gì, trong trướng chỉ có một cái giường xếp, một ngọn đèn măng-sông treo ở đầu giường, ánh đèn tù mù, nửa che nửa đậy mà phủ lên hai người.

Trường Canh: “Đau không?”

Cố Quân lắc đầu, chậm chạp thấp giọng nói: “Ngươi đưa tới số đồ này, phong thanh tất nhiên đã truyền ra, đám ô hợp liên quân Tây Vực vốn có rắp tâm riêng, mỗi kẻ đều đang có tính toán riêng, trước mắt người Tây Dương đã không thể tiếp tục cung cấp hỏa cơ cương giáp vô điều kiện cho họ, chẳng mấy hôm nữa, chắc chắn có kẻ thất tín bội nghĩa lén quy hàng ta… Phụt, ngươi từ từ thôi.”

Lúc bóp vai Cố Quân không phản ứng, nhưng ngón tay Trường Canh mới vừa xuôi theo cột sống vuốt đến cạnh sườn, Cố Quân đột nhiên căng cứng cả người, bật cười: “Nhột.”

“…” Trường Canh tăng sức ngón tay, cơ hồ ấn vào xương y, dừng lâu một lúc khéo phải bầm tím, bất đắc dĩ nói, “Sức tay mạnh thế mà cũng có thể nhột, ngươi phân biệt được đau với nhột không đấy?”

“Rõ ràng là tay nghề ngươi kém mà,” Cố Quân nói, “Nhưng họ quy hàng sẽ không chân thành lắm đâu. Đám tôn tử này chuyện hai mặt làm nhiều quá rồi, không đánh phục thì lần tới sẽ còn khiến nội bộ chúng ta mâu thuẫn, ta định đêm Trừ tịch xuất binh, đánh một trận trước làm cơm tất niên rồi nói sau.”

Trường Canh một tay đè vai Cố Quân lại, tay kia thì dựng thẳng, dùng khuỷu tay ấn dọc theo cột sống: “Binh lực Huyền Thiết doanh ở Gia Dự quan có đủ không?”


“Không đủ cũng phải…” Cố Quân cong lưng lên, “Ha ha ha, đừng ấn nữa đừng ấn nữa.”

Trường Canh không nghe y, dùng khuỷu tay đè y, vuốt hai lần từ đầu đến cuối hai bên xương sống mới hơi dừng lại.

Cố Quân cười đến đau bụng, tưởng rơi cả nước mắt, chẳng dễ dàng gì thở hổn hển vài hơi đỡ hơn, mới tiếp tục: “Cũng tàm tạm. Hồi âm cho kẻ thăm dò quy hàng, trước đó hẹn sẵn, chỉ cần họ cút xa một chút, chúng ta sẽ không động thủ, rồi đến lúc ấy đánh lén trước, sau đó trọng giáp áp lên, thanh thế lớn vào, lấy hù dọa làm chính, dọa chạy kẻ nào hay kẻ nấy, còn lại lần lượt trị hết.”

Trường Canh hoạt động ngón tay một chút, cười hỏi: “Không sợ người ta nói ngươi không giữ lời, thất tín bội nghĩa à?”

Cố Quân thờ ơ nói: “Một đám quốc gia phụ thuộc tiến cống tạo phản, con đánh cha, sao không thấy thủ ân nghĩa gì… A! Ngươi… đại phu chân đất này!”

Trường Canh ấn huyệt vị bên hông y, Cố Quân gào toáng lên, bật dậy như con cá sống, đập cái cốp xuống giường.

Trường Canh hết cách, đành phải lấy tay về: “Cố nhịn một chút, quân y trong doanh chưa từng ấn cho ngươi à?”

Cố Quân: “A, để ta nhớ xem…”

“Đừng nhớ nữa, không ai ấn được ngươi đâu.” Trường Canh đứng dậy, đổi ngón tay thành bàn tay, một chân quỳ bên cạnh y, “Thế để ta nhẹ hơn xem.”

Lần này y đổi ngón thành bàn, bàn tay tăng lực dần từng chút, lòng bàn tay dán cạnh huyệt vị, mạnh dần lên. Cố Quân không biết phối hợp chút nào, sức tay Trường Canh càng mạnh thì cơ ở vùng bụng y càng căng lên như đọ sức, đường thắt lưng dưới đơn y rất rõ nét, Trường Canh chớp mắt hơi thất thần, có ảo giác dùng hai tay mình là có thể ôm được hông y, trái tim vốn không có tà niệm gì đột nhiên run rẩy, không hề báo trước mà bắt đầu đập điên cuồng, động tác trên tay không tự chủ được nhẹ đi, thay một cách nhột khác cho Cố Quân.

Lần này chưa đến mức làm y bắn lên, lại có một tầng nói không rõ theo tay Trường Canh chảy lên, Cố Quân vạn phần xấu hổ quay người túm tay Trường Canh: “Được rồi.”

Trường Canh giật mình, máu trong tim chảy hết lên trên, cổ đỏ bừng.

Cố Quân ho một tiếng, hỏi: “Ngươi thì sao? Khi nào về kinh?”

Trường Canh chăm chú nhìn y không dời mắt: “… Ta định qua ngày mười sáu rồi lại đi.”

Cố Quân: “…”

Câu này nghe quá uất ức.

Cố Quân hơi thất thần, thấp giọng nói: “Ngươi đừng nên nán lại nơi này lâu như vậy.”


Trường Canh nhìn đi chỗ khác, hơi xấu hổ nói: “Ừm, chỉ tùy tiện nói vậy thôi, tuy phong hỏa phiếu đã giúp quốc khố đỡ hơn, trong triều còn không ít việc chưa quyết, ta nên…”

“Ngươi ở nơi này quá tiêu mòn chí khí.” Cố Quân nghiêm túc ngắt lời y, “Chí khí của bản soái.”

Trường Canh: “…”

Cố Quân giơ tay kéo y xuống, Trường Canh quỳ một gối bên giường, nhất thời không đề phòng bị lôi xuống, suýt nữa đập vào ngực Cố Quân.

Cố Quân luồn tay vào tóc y, giữ gáy y, đột nhiên nói: “Chuyện phong hỏa phiếu của ngươi ta đã nghe nói rồi.”

Đồng tử Trường Canh hơi co lại, nhưng Cố Quân sau khi dừng một chút, không nhắc một chữ đến đại án y bố trí để bài trừ phe dị kỷ, chỉ dặn dò: “Về nhà tìm thử kẽ cửa gầm giường, xem còn có thể tìm ra mấy lượng bạc không, cũng mua y một chút, tương lai hoàng huynh ngươi không cần trả tiền, thưởng một thôn trang dưỡng lão là được rồi.”

Trường Canh cảm xúc nhấp nhô một phen, không nhịn được buột miệng hỏi: “Cần thôn trang làm gì?”

“Chờ đuổi hết bọn Tây Dương đi, thiên hạ thái bình thì ta sẽ không đánh nữa,” Cố Quân nhẹ nhàng cuốn ngọn tóc y, thấp giọng nói, “Một thời gian trước ta đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó chia Huyền Thiết doanh làm ba, ưng, giáp, kỵ mỗi đội giữ một phần ba soái ấn, về sau có thể vừa phối hợp vừa kiềm chế nhau… Huyền Thiết hổ phù nên trả về Binh bộ, sau trận chiến này, không riêng gì Đại Lương, ngoại bang ngoài tứ cảnh cũng phải lột một lớp da, thay một lứa người mới, an ổn ba năm mười năm tóm lại là không thành vấn đề, dù sao hoàng huynh ngươi nhìn ta cũng khó chịu, ta cũng chẳng hầu hạ y nữa, chuyện mai sau, để hậu nhân sầu lo, tìm một thôn trang non xanh nước biếc làm… ừm, sính lễ.”

Trường Canh nghe xong một lúc lâu không nói gì, đôi mắt dưới đèn măng-sông dường như ngấn lệ: “Lần trước ngươi không nói như vậy.”

Cố Quân: “Hở?”

Trường Canh: “Lần trước ngươi bảo ta đừng sợ, theo ngươi rồi, về sau ngươi tốt với ta… cũng giữ lời chứ?”

Cố Quân phủ nhận luôn: “Ta có bao giờ nói chuyện khốn nạn như thế?”

Trường Canh không hề lưu tình nhắc lại chuyện cũ: “Tháng Giêng năm ngoái ở hầu phủ, trong phòng ngươi, khi ngươi cởi quần áo ta.”

Cố Quân xấu hổ muốn độn thổ: “Ta đó là… ta…”

Trường Canh rốt cuộc không nhịn được, cúi đầu chặn miệng y lại.

“Tướng quân của ta,” Trong lòng y vừa ngọt ngào vừa bi thương nghĩ, “Các đời danh tướng mấy ai có thể an ổn giải giáp quy điền? Lời này không phải đâm vào tim ta sao?”

Trường Canh quả thật kích động quá mức, lúng túng không biết làm gì, có vẻ vừa câu nệ vừa nôn nóng, mau chóng bị Cố Quân đã kịp định thần lại đảo khách thành chủ.


Cố Quân vùng dậy đè y trong lòng, đột nhiên phát hiện khó trách cổ nhân đều nói ôn nhu hương là mộ anh hùng – mùa đông rét mướt ôm một người tri kỷ như vậy, cũng không cần ở hầu phủ hay hành cung gì, chỉ cần ở trong tiểu viện nhà tầm thường, có một gian phòng ngủ nhỏ bằng bàn tay, đốt một chút địa long có thể hâm rượu là đủ, xương cốt đều mềm ra, đừng nói đánh giặc, quả thực ngay cả triều y cũng chẳng muốn vào.

Lần này tựa hồ lại bất đồng với nụ hôn sinh ly tử biệt trên tường thành năm đó, không có sự quyết liệt tuyệt vọng như vậy, trong lòng Cố Quân bỗng nhiên có một góc sụp xuống, dọn ra một nơi mềm nhất, nghĩ: “Từ nay về sau chính là người của ta rồi.”

Rất lâu, hơi thở hai người đều có chút bất ổn, Cố Quân giơ tay vặn đèn măng-sông tối đi, sờ mặt Trường Canh nói: “Ngươi dọc đường đến đây đã quá mệt rồi, hôm nay đừng ghẹo ta nữa, ngoan ngoãn ngủ một giấc, nhé?”

Trường Canh bắt lấy tay đối phương.

Cố Quân hôn mặt y, trêu đùa: “Về sau có cả đống cơ hội trị ngươi, ngủ đi.”

Trường Canh: “…”

Việc này hình như hơi khác với dự đoán – nhưng y quả thật cũng mệt rã rời, ngày này tâm tình lên xuống thất thường lại quá hao tâm tổn sức, chưa được một lúc đã mơ màng đi.

Cố Quân chỉ chợp mắt một chút, vừa qua canh bốn liền khoác áo dậy – nếu không phải có Trường Canh đến, mấy ngày nay y cơ bản cũng làm liên tục không nghỉ ngơi.

Tình hình kiểm kê quân nhu trong kinh thành, bạc triều đình phân phối, tử lưu kim còn bao nhiêu, phân bố binh lực thế nào và đánh làm sao… đủ các loại an bài đều cần chủ soái xem qua. Đừng thấy y nói kế “ly gián” đơn giản rõ ràng mà lầm, chân công phu còn ở chỗ chi tiết, trước trận chuẩn bị thêm một phần thì thêm một phần chiến thắng – tuy rằng lực sát thương trong tiếng sáo của Cố đại soái cực mạnh, nhưng vây thành thiên quân vạn mã, nếu chỉ trông vào hai chiêu đóa hoa Tây Bắc lau mặt và “ma âm xuyên tai” đuổi địch, thủ đoạn không khỏi quá đơn nhất.

Cố Quân cúi đầu nhìn Trường Canh đã ngủ say một cái, nhận ra y quả nhiên như Trần cô nương nói, ngủ không hề yên bình.

Người khác là ngày nghĩ đêm mới mơ, Trường Canh lại là vô luận trước khi ngủ có bao nhiêu chuyện vui vẻ, nhắm mắt lại đều không có mộng đẹp chờ đợi. Vùng chân mày y đã cau hết lại, dưới tuyết nguyệt quan ngoại sắc mặt có vẻ trắng bệch, ngón tay vô thức nắm chặt, bấu chặt một góc áo Cố Quân như níu phao cứu mạng vậy.

Ô Nhĩ Cốt là một loại độc cực kỳ hao tổn thần trí, lúc tỉnh còn có thể dựa vào ý chí kìm nén một phần, sau khi ngủ lại sẽ cắn trả táo tợn hơn, Cố Quân luôn ngủ không đủ chỉ tưởng tượng một chút đã cảm thấy sởn gai ốc.

Y thử rút góc áo mình ra, nhưng không được. Trường Canh lại giống như bị y kinh động, nắm chặt hơn, trên mặt thậm chí thoáng qua một chút lệ sắc không nói thành lời.

Quân doanh trọng địa, Cố Quân không tiện đoạn tụ ra ngoài thương nghị quân tình với thủ hạ, đành phải thở dài, tháo hà bao trên ngoại y của Trường Canh, lấy cái chén bên cạnh, đổ một ít an thần tán vào, ép chặt rồi đốt.

An thần hương nồng nặc lập tức lan ra khắp lều, Cố Quân để chén bên gối, cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Trường Canh. Trường Canh có thể là tỉnh rồi, lại chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong lúc mơ mơ màng màng tựa hồ cũng biết là ai ở bên cạnh, thần sắc thống khổ rốt cuộc hơi giảm đi, cuối cùng buông tay ra.

Cố Quân hơi sầu lo nhìn y một cái, đội bóng đêm mà ra ngoài.

Tết này thê lương cực kỳ, đêm Trừ tịch, trong quan vẳng ra tiếng pháo tịch liêu, gió lạnh quét qua, chỉ thấy những mảnh giấy đỏ theo gió bay múa như bươm bướm, xa gần lại không thấy lũ trẻ nghịch ngợm đốt pháo.


Ngay cả chốn kinh thành, Khởi Diên lâu đã sập một nửa, hồng đầu diên đám đạt quan quý nhân tiêu tiền như rác những năm trước tranh đoạt cũng chẳng thấy bóng dáng.

Rất nhiều lưu dân qua sông mà đến, chết cóng một loạt, lại chết đói một loạt, chuyện đổi con mà ăn(1) thỉnh thoảng vẫn xảy ra.

Chính quyền các nơi ban đầu không chịu mở kho phát lương, năm trước Trường Canh từng đích thân lĩnh chức khâm sai, một mặt chạy đôn chạy đáo giữa các đại thương hội vì chuyện phong hỏa phiếu, một mặt lại mượn Chung lão tướng quân một đội binh lực, ven đường xử một đám gian thương và nịnh thần giữ lương không phát, dùng thủ đoạn lôi đình giết gà dọa khỉ, bấy giờ mới cho lưu dân chật ních từ đầu đường tới cuối ngõ có một nơi để nhận cháo loãng.

Bất kể là nhà trung lưu hay nông dân bần khổ, mấy trăm năm, mấy thế hệ không nỡ ăn không nỡ mặc tích góp được tí chút của cải, vậy mà chẳng qua một năm nửa năm, đều hủy trong một sớm.

Có lẽ nhân thế tang thương nhấp nhô như mưa sa gió giật, vật ngoài thân rốt cuộc sống không ôm được, chết chẳng mang theo, lo lắng hết lòng, nguyên cũng đều là hư vọng tận nhân sự thính thiên mệnh.

Huyền Thiết doanh ở Gia Dự quan theo thường lệ chuẩn bị ba xe pháo hoa, dự bị thêm chút điềm tốt cho năm Long An thứ tám sắp đến; đêm Trừ tịch, trên cổng thành treo đèn lồng, thủ vệ cũng có vẻ đặc biệt chẳng thèm để tâm.

Một thám báo Tây Vực thậm thà thậm thụt trùm cỏ khô, lẻn đến bên ngoài Gia Dự quan, dùng thiên lý nhãn theo dõi cả ngày. Chỉ thấy thủ vệ thành quan Huyền Thiết doanh hôm nay đều có vẻ hết sức lỏng lẻo, vệ binh trạm gác bình nhật đứng thẳng như giáo thiếu một nửa, có người vò đầu gãi tai không thôi, có người nhìn ngó xung quanh, còn có kẻ không ngừng quay đầu lại, như đều đang chờ mong gì… Một lát sau sự lơ đãng này đã được giải thích, thì ra là một loạt thư nhà từ trạm dịch gần nhất đưa tới, xuyên qua thiên lý nhãn, thám báo Tây Vực nhìn thấy lính truyền lệnh trực tiếp đi lên cổng thành, rất nhiều người nhận được thư liền xé ra ngay tại chỗ.

Khinh kỵ tuần phòng mỗi ngày đều chỉ xuất hiện một lần, dạo qua một vòng không xa không gần cho có lệ rồi trở về.

Từ khi có sứ Đại Lương từ kinh thành tới, liên quân cả Tây Vực đều căng thẳng hẳn, ngày đêm phái người dõi chặt trú địa Gia Dự quan. Đợi mãi tới khi trên thành lâu Gia Dự quan bắn pháo hoa, tiếng pháo của bách tính Trung Nguyên loáng thoáng vang lên, xem chừng muốn đón một năm yên bình, thám báo trực hôm nay mới cẩn thận xác định Huyền Thiết doanh quả thật không có động tĩnh, im ắng triệu tập thủ hạ rút về.

Ngay khi họ vừa rời khỏi, một tảng “đá to” trên một sườn núi nhỏ không xa đó đột nhiên rung một phát, tách làm đôi từ chính giữa – đó lại là một bộ huyền ưng giáp.

Hai cánh huyền ưng bị tô thành màu xám như đá, thậm chí còn tỉ mỉ cẩn thận vẽ văn lộ, thoạt nhìn quả thực có thể lấy giả tráo thật. Hắn chờ tới khi thám báo Tây Vực ẩn nấp kia chạy xa, mới im ắng bay thẳng lên không trung, như một lưỡi đao sương trắng mỏng manh xẹt qua bầu trời đêm, phút chốc không thấy bóng dáng.

Ban đêm, ở chỗ pháo hoa thấp thoáng, Huyền Thiết doanh nơi Gia Dự quan chia làm ba đường, hòa vào bóng đêm.

Đèn lồng trên tường thành treo cao giữa bầu trời đêm, rõ ràng là cảnh náo nhiệt tưng bừng, ánh đèn dài thượt chiếu rọi trên tường cổ thành ngàn năm, lại có sự cao ngạo thê lương không nói nên lời.

Kinh thành sự vụ chồng chất như núi, Trường Canh chỉ kịp vội vã hàn huyên vài câu với Cố Quân, còn là năm cũ mà đã không thể không bắt đầu khởi hành quay về. Đêm Trừ tịch y vừa vặn đến Sở thương binh trong quan, Trần Khinh Nhứ sớm nhận được tin tức, tay cầm chim gỗ, chờ y ở cửa Sở thương bệnh.

Cách nửa năm gặp lại, giữa hai người không có một chút lúng túng, giống như Trần Khinh Nhứ chưa từng phản đối Trường Canh tiếp quản Lâm Uyên mộc bài, Trường Canh cũng chưa hề lén thay tờ giấy của nàng. Lâm Uyên mộc bài đã giao ra, dù nàng có ý kiến với sự lựa chọn của đồng bạn, lúc này cũng cần phục tòng mộc bài điều động.

“Điện hạ không nên đi vào trong nữa,” Một thị vệ đi theo nhỏ giọng nói, “Chẳng được mấy người đủ tay đủ chân, nhìn thấy tâm tình sẽ không tốt đâu.”

“Ngươi chỉ nhìn người ta một cái cũng cảm thấy tâm tình không tốt, thế những người què tay cụt chân đó thì sao?” Trường Canh liếc hắn, thị vệ kia xấu hổ đến đỏ bừng mặt.


“Ta đến chúc Tết các huynh đệ vì nước vì dân,” Trường Canh quay đầu lại nói với Trần Khinh Nhứ, “Triều đình nhất tịnh phát phong thưởng lẫn tiền trợ cấp xuống, coi như quà Tết… vừa vặn ở đây chờ một lúc.”

Trần Khinh Nhứ: “Chờ cái gì?”

“Tin chiến thắng.” Trường Canh nói, “Tin chiến thắng đầu tiên, vừa vặn ta tiện đường đem về, để Sở quân cơ thảo luận bước tiếp theo trong chính sách phân tách đàn áp chư quốc Tây Vực.”

—Dịch tử nhi thực: đổi con mà ăn, xuất xứ từ Công Dương truyện – Tuyên Công thập ngũ niên. Thời Xuân Thu, Sở Trang Vương do Tống quốc giết sứ thần Sở quốc mà xuất binh tấn công Tống, bao vây kinh đô Tống quốc hơn nửa năm, cũng chuẩn bị vây lâu dài, người Tống rất lo sợ, Tống vương phái chấp chính Hoa Nguyên một mình lẻn vào phòng ngủ của Tử Phản Nguyên soái Sở quốc, bắt Tử Phản mà nói người Tống cho dù dịch tử nhi thực, tích hài nhi xuy cũng không đầu hàng.Ngoài ra còn một cách giải thích khác là thời Xuân Thu nước Tống bị vây, trong thành cạn lương, bách tính không nỡ ăn con cái chết đói, phải đổi con cho nhau để ăn.