Tú Nương cười, lơ đễnh lấy tay về.
Môi bà ta bôi son do Thẩm Thập Lục mua, làm khuôn mặt tái nhợt đoan trang bỗng có thêm một chút diễm sắc, như một đóa hoa đã hút no máu tươi vậy.
“Ta biết trong lòng ngươi vẫn luôn nghi hoặc, hôm nay vừa vặn có cơ hội, chi bằng chúng ta nói cho rõ ràng đi – Ngươi quả thật không phải con ruột của ta,” Tú Nương nói, “Ta nói như vậy, trong lòng ngươi có dễ chịu hơn không?”
Khóe mắt Trường Canh giật nhẹ, dù sao thì y cũng còn trẻ, vẫn chưa thể giấu kín hỉ nộ.
Trên đời này, bằng hữu tốt hơn hay sư trưởng thân hơn cũng chẳng ai có thể thay thế mẫu thân, dù là phụ thân cũng không được – Không phải là Trường Canh không ao ước có mẫu thân, nhưng đôi khi, nếu biết rõ mong muốn không thể thành, còn không chịu chấp nhận trước số phận, vậy thì quá là khổ, chính mình cũng phải cảm thấy mình đáng thương.
Trường Canh từng vô số lần nghĩ thầm trong bụng, y tuyệt đối không thể là con ruột của Tú Nương, hiện giờ nhận được đáp án không hề bất ngờ, trong lòng nhất thời lại trống rỗng, chẳng rõ là cảm giác gì.
Dự cảm xấu trong lòng Trường Canh dần tăng lên, y đề phòng hỏi: “Đột nhiên nói mấy chuyện này với ta làm gì?”
Tú Nương soi gương ngắm nghía dung nhan mình. Có khả năng là phấn nhiều làm mặt hơi nhợt nhạt, thế là bà ta cẩn thận lấy ít son, bôi đều lên hai má.
“‘Trường Canh’ là nhũ danh ta đặt cho ngươi,” Tú Nương nói, “Người Trung Nguyên bọn họ nói ‘Đông có Khải Minh, Tây có Trường Canh’, nó xuất hiện lúc hoàng hôn mới mọc, cai quản việc sát phạt, không may mắn. Ngươi chảy trong mình dòng máu cao quý nhất và cũng nhơ bẩn nhất trên thế giới, trời sinh là một quái vật đáng sợ, đặt tên này là không thể hợp hơn.” (Khải Minh là sao Mai, Trường Canh là sao Hôm)
Trường Canh lạnh lùng trả lời: “Chẳng phải ta được sinh ra khi bà lưu lạc Sơn Tây bị sơn phỉ bắt đi sao? Mười ngón tay cũng chẳng đủ để đếm số cha của ta – Con của cường đạo, cao quý ở chỗ nào?”
Tú Nương thoáng sững người, không quay đầu lại, son cũng chẳng che được vẻ nhợt nhạt trên mặt, trong đôi mắt phảng phất biết nói kia thoáng qua thần sắc đau đớn, song lại nhanh chóng lắng xuống, tan vào sự bình tĩnh điên cuồng.
Ký ức ban sơ của Trường Canh chính là ở trong hang ổ sơn phỉ, Tú Nương luôn nhốt y trong chạn thức ăn tản ra mùi mốc meo, xuyên qua khe hở giữa những mảnh gỗ mục, Trường Canh bé nhỏ có thể nhìn thấy đám sơn phỉ say khướt xông vào.
Đám hán tử thô lỗ dã man đó hoặc là ra tay đánh, hoặc là giao cấu với bà ta ngay trước mặt Tiểu Trường Canh.
Ban đầu, bọn sơn phỉ canh chừng Tú Nương rất nghiêm; rồi dần dần, thấy Tú Nương nhu nhược dễ bắt nạt, không biết phản kháng, chúng cũng liền buông lỏng, sau đó thậm chí thả ra để hầu hạ chúng ăn uống như các đầy tớ già trong sơn trại. Tú Nương hạ độc hết các giếng nước lẫn mấy trăm vò rượu, trời cũng không biết bà ta kiếm đâu ra nhiều độc như vậy.
Tú Nương dùng một cái bát nhỏ múc nước giếng có độc cho Trường Canh uống, song chờ y thật sự uống rồi, bà ta lại giống như hối hận, liều mạng móc họng bắt y nôn ra.
Tú Nương địu Trường Canh thoi thóp trong cái gùi trúc, tay cầm một thanh cương đao, nhìn thấy kẻ nào chưa tắt thở là xông đến bồi thêm một nhát đao.
Trường Canh nhớ rõ, ngày hôm đó bà ta mặc chiếc váy đỏ nhuộm đẫm máu tươi, hắt dầu hỏa và tử lưu kim mà tên trùm thổ phỉ tàng trữ ra khắp núi, một mồi lửa đốt trụi nơi này, rồi đưa mình đi.
Trong sinh mệnh ngắn ngủi hơn chục năm này, Tú Nương từng vô số lần muốn giết y, hết ép y uống rượu độc, lại dùng đao đâm y, trói y vào ngựa lôi đi, thậm chí vô số lần đêm khuya tỉnh mộng, cảm xúc đột nhiên mất khống chế, còn toan dùng chăn làm y chết ngạt…
Nhưng mỗi lần đều dừng cương trước bờ vực mà để lại cho y một cái mạng nhỏ.
Cũng để lại cho y một chút ảo tưởng không thực tế.
Trường Canh cố hết sức bình tĩnh nói: “Bà nghĩ nhiều rồi, ta chưa bao giờ coi bà là mẹ ruột cả, chỉ là ta vẫn cảm thấy sở dĩ bà hận ta, chính do ta là nỗi nhục bọn phỉ để lại cho bà.”
Tú Nương đờ đẫn ngồi đối diện với gương, sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, rất lâu sau bỗng than thở: “Hài tử, ta có lỗi với ngươi.”
Trong nháy mắt bà ta nói ra câu này, vạn ngàn đề phòng và oán hận trong lòng Trường Canh suýt nữa tan hết, bấy giờ y mới biết, thì ra ngần ấy ấm ức từ nhỏ đến lớn, chỉ một câu này là có thể dễ dàng hóa giải.
Song thiếu niên mười bốn tuổi này dùng hết khí lực toàn thân nén nước mắt lại, rồi mệt mỏi hỏi: “Hiện giờ bà nói với ta những điều này là có tính toán gì? Lương tâm lên tiếng, muốn giải độc cho ta, hay dứt khoát giết luôn ta đi?”
Tú Nương nhìn y bằng ánh mắt kỳ dị, giống như thiếu niên ấy là một món đồ quý báu: “Ngươi biết…”
Trường Canh: “Ta đương nhiên biết, vì bắt đầu từ ngày đến Nhạn Hồi tiểu trấn, không một đêm nào ta không mơ thấy ác mộng, dù là ban ngày chợp mắt nghỉ ngơi, cũng choàng tỉnh dậy khỏi bóng đè.”
Chỉ trừ đêm hôm trước – mạch suy nghĩ của Trường Canh trong nháy mắt đã tán loạn, chợt hối hận vì đã giận Thập Lục.
Trường Canh: “Ta tự nhận mình đến tuổi này vẫn chưa có công tích gì, nhưng cũng chưa làm mấy việc thẹn với lòng, nào có nhiều quỷ canh ba đến gõ cửa như vậy? Chẳng lẽ trên đời còn có quái bệnh hàng đêm gặp ác mộng sao?”
Tú Nương nhếch khóe môi đỏ thắm thành một nụ cười quỷ dị, ánh mắt chậm rãi dừng ở thiết oản khấu trên cổ tay Trường Canh, trong mắt có tia sáng sắc bén, như ẩn giấu một đôi độc tiễn ô đầu: “Ngươi còn biết những gì nữa?” (Ô đầu là một loại độc dược mạnh nhất trong thời đại vũ khí lạnh)
Trường Canh vô thức kéo thiết oản khấu về trong tay áo, chỉ cảm thấy bị bà ta nhìn thôi cũng là làm bẩn thứ ấy rồi.
“Ta còn biết hai năm trước ở quan ngoại, bầy sói đuổi giết ta không phải tự mình chạy tới, mà là bị người khác triệu tới – Đó là bà đang cảnh cáo, ta chạy không thoát nổi, bà có cả tá biện pháp để giết ta, đúng không?” Trường Canh bình tĩnh nói, “Chỉ có man tộc mới biết cách điều khiển lũ súc sinh đó. Sau khi đến Nhạn Hồi trấn, bà liên tục liên lạc với bọn man tộc – Ta đoán bà cũng là nữ nhân man tộc, hồi nhỏ ta bị bà nhốt trong tủ, nhìn thấy một nam nhân xông vào xé quần áo bà, trên ngực bà có một hình đầu sói.”
Tú Nương nở nụ cười trầm trầm: “Man tộc, ngươi lại gọi chúng ta là man tộc…”
Bà ta càng lúc càng cười to, đến cuối cùng cơ hồ thở không ra hơi.
Đột nhiên, tiếng cười chói tai của Tú Nương ngừng bặt, bà ta ôm ngực ho dữ dội, Trường Canh theo bản năng giơ tay như muốn đỡ, sau đó lại tự mình nhận ra, vội rụt phắt về như co giật, các đốt ngón tay nắm chặt lại.
Một dòng máu nhỏ chảy qua kẽ ngón tay Tú Nương, rơi xuống vạt váy vàng nhạt, có màu tím đen nhìn mà ghê người.
Trường Canh giật nảy mình, rốt cuộc tiến lên một bước: “Bà…”
Tú Nương túm tay y, liều mạng mượn lực nâng lưng thẳng lên, run rẩy như một chiếc lá khô trong gió lạnh. Bà ta thở dốc mấy hơi, lấy nửa mảnh ngọc bội uyên ương tịnh đế dưới đáy hộp gương lược, mang theo máu đầy tay cùng nhét cho Trường Canh.
Mặt bà ta trắng như tuyết, đôi môi nhuộm máu còn chói mắt hơn son, đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm Trường Canh: “Ta không phải là Tú Nương, đó là tên của nữ nhân Trung Nguyên các ngươi, ta là Hồ Cách Nhĩ, ý nghĩa là tử lưu kim dưới lòng đất…”
Bà ta đang nói thì tự mình bị sặc, lại ho một trận tê tâm liệt phế, sau đó phun ra một búng máu, nhuộm đỏ vạt áo trước của Trường Canh.
“Tử lưu kim… xui xẻo.” Nữ nhân hơi nức nở một cách kỳ dị, hô hấp dần gấp hơn, ngực phập phồng như một cái ống bễ cũ, “Tỷ tỷ ta là thần nữ của trường sinh thiên(1), lang thần cũng phải bái lạy, ngươi…”
“Ngươi là tiểu quái vật một tay ta nuôi nấng,” Bà ta thoi thóp cười, “Không ai yêu ngươi, không ai đối xử thật lòng với ngươi…”
Bà ta giãy giụa bấu cổ tay Trường Canh, những móng tay sắc bén đâm vào thịt y, túm lấy thiết oản khấu thiếu niên đang đeo: “Đây là Vân Bàn oản khấu trong Huyền Thiết khinh giáp – là đồ đặc chế của bọn hắc quỷ Huyền Thiết doanh, ai đưa nó cho ngươi? Hả?”
Trường Canh giống như bị phỏng, đẩy mạnh bà ta ra.
Nữ nhân ngã lên bàn trang điểm, cuộn mình co giật, đôi mắt quyến rũ trợn to lộ ra tròng trắng trông thật dữ tợn.
“Trên người ngươi có ‘Ô nhĩ cốt’ do ta hạ, ta đặt cho nó cái tên tiếng Hán, cũng là ‘Trường Canh’, nghe có… hay không?” Má bà ta co giật dữ dội, bọt mép và máu lẫn lộn chảy xuôi ra khóe miệng, tiếng nói cũng mơ hồ, nhưng Trường Canh vẫn nghe rõ, “Ô… nhĩ cốt cử thế vô song, không ai có thể phát hiện, không ai có thể giải được… một ngày kia, ngươi sẽ trở thành võ sĩ mạnh nhất trên thế giới, cũng sẽ bắt đầu không phân nổi đâu là ác mộng đâu là hiện thực… Ngươi sẽ biến thành một kẻ điên cường đại…”
Trường Canh đờ đẫn đứng tại chỗ, cảm thấy những lời như hiểu như không ấy thổi qua bên tai, dễ dàng làm xương cốt y đóng băng.
“Máu của thần nữ cũng chảy trong ngực ta, lấy thần lực vô hạn của trường sinh thiên phù hộ ngươi, ngươi… ngươi suốt cả cuộc đời, trong lòng đều chỉ có căm hận, hoài nghi, nhất định phải bạo ngược hiếu sát, nơi đi qua phủ kín tinh phong huyết vũ, định trước là sẽ kéo theo bọn họ cùng không… không được… chết… tử tế.”
Chữ “tế” thều thào ra khỏi miệng, thân thể nữ nhân thoáng co giật kịch liệt, ngay sau đó bà ta đột nhiên như có sở cảm, chậm rãi nghiêng đầu nhìn túi thơm nho nhỏ thòng xuống trên màn giường, trong đó có một lá bùa bình an, do Từ bách hộ lần nọ trực xong quay về, cầu ở ngôi chùa ngoài thành mà tặng cho.
Hai hàng lông mi nữ nhân chớp nhẹ, đột nhiên như đọng đầy lệ, lệ rửa ánh mắt âm độc ấy trở nên ôn nhu vô cùng, tiếc thay sự ôn nhu này chỉ ở lại giây lát.
Đồng tử co lại rốt cuộc như đèn cạn dầu, nặng nề vẻ chết chóc, nữ nhân trang điểm lộng lẫy tắt thở trong lời nguyền rủa ác độc nhất thế gian này, sau đó mang theo chút hơi ấm cuối cùng, ngã vật xuống.
Không ai yêu ngươi, không ai đối xử thật lòng với ngươi, suốt cả cuộc đời ngươi, trong lòng đều chỉ có căm hận, hoài nghi, nhất định phải bạo ngược hiếu sát, nơi đi qua phủ kín tinh phong huyết vũ, định trước là sẽ kéo theo bọn họ cùng không được chết tử tế.
Giữa khói lửa nặng nề buổi hoàng hôn mùa hạ, Trường Canh ngơ ngác nhìn thi thể ăn vận lộng lẫy trên bàn trang điểm, ngỡ ngàng nắm thiết oản khấu dính máu.
Tại sao bà ta phải tự sát?
Tại sao bà ta hận y như vậy? Và tại sao lại nuôi y lớn bằng này?
… Thiết oản khấu của Huyền Thiết doanh lại là thế nào?
Thẩm Thập Lục rốt cuộc là ai?
Lời nguyền rủa của Tú Nương tựa hồ đã phát huy. Đối với một đứa trẻ, sự tín nhiệm và thân cận ban đầu với nhân thế đến từ việc phụ mẫu hết lòng nuôi nấng, mà điều này Trường Canh lại chưa bao giờ được nhận.
Dẫu y trời sinh rộng lượng nhân nghĩa hơn, khi bị ép buộc khiến trong lòng thường xuyên đầy nghi ngờ và đề phòng, y cũng sẽ như một con chó hoang nhà có tang cắp đuôi chạy, cho dù vô cùng khát khao một chút ôn nhu của nhân gian, vẫn phải kinh hồn táng đảm mà liên tục từ chối.
Trong lòng Trường Canh đột nhiên sinh ra một ý nghĩ mãnh liệt – Y phải đi tìm Thẩm Thập Lục, y phải giáp mặt hỏi cho rõ ràng vị nghĩa phụ này là thần thánh phương nào và có rắp tâm gì.
Song y rốt cuộc không đi ra khuê phòng tanh tưởi mùi máu tươi, mới vừa ra đến cửa thì y đã khiếp đảm.
“Đúng rồi,” Trường Canh hoang mang nghĩ thầm, “Với kiến thức tài học bình nhật Thẩm tiên sinh thỉnh thoảng để lộ, sao có thể là một thư sinh chán nản thi mãi không đỗ được?”
Thẩm Thập Lục tuy chơi bời lêu lổng nhưng lại có khí độ công tử thế gia, cho dù ăn nhờ ở đậu cũng chẳng thấy mảy may chán chường khốn quẫn… Sao có thể là một tên lưu manh bình thường được?
Trong lòng y vốn nên sớm nắm được những điều này, nhưng vừa nhắm mắt lại thì y thủy chung nhớ tới hình ảnh Thẩm Thập Lục chống cằm ngồi trước giường bệnh trông nom mình.
Nếu như đó cũng là hư tình giả ý…
Lão trù nương thò đầu nhìn trộm vừa thấy cửa mở liền vội cười xòa sán lại: “Thiếu gia, hôm nay…”
Trường Canh hai mắt đỏ hoe nhìn bà lão một cái.
Lão trù nương bị ánh mắt y dọa run lên, một lúc lâu mới hết, vỗ ngực trách một câu: “Cậu muốn làm gì đây…”
Còn chưa dứt lời thì bà lão đã thấy rõ tình cảnh trong phòng.
Lão trù nương lặng người, sau đó lảo đảo lui ba bước, ngồi phịch xuống đất, nghển cổ gào khóc, rít lên một tiếng thê lương không giống tiếng người.
Mà cùng lúc đó, trong thành đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai.
Không biết là ai mở còi cảnh báo trong thành lâu, cái còi cao hơn hai thước kia cuốn theo khói trắng từng dính tử lưu kim, “Vù” một tiếng phóng thẳng lên trời, rõ nét như nước gợn mà lan ra ba bốn mươi dặm, phá tan sự yên tĩnh thảm đạm suốt mười bốn năm của Nhạn Hồi thành.
Thẩm Dịch đang mải mê sửa cương giáp ngẩng đầu lên, ngay sau đó, cổng chính Thẩm gia bị đạp mở từ bên ngoài, Thẩm Dịch nhấc thanh trọng kiếm tháo từ cương giáp đang bỏ dưới đất lên.
“Là ta.” Thẩm Thập Lục nói nhỏ.
Thẩm Dịch trầm giọng hỏi: “Người man động thủ sớm?”
Câu hỏi này ngắn và trầm thấp, Thẩm Thập Lục dở điếc lại nghe rõ không sót một chữ: “Trên cự diên có mật thám người man, trên con thuyền trở về không phải là người của chúng ta.”
Thẩm Thập Lục vừa nói vừa lao vào buồng không dừng bước, ở bên giường giơ tay chém một nhát, cả ván giường uỳnh một phát nứt làm đôi, bên dưới lại trống không.
Nằm dưới tấm ván gỗ lại là một bộ thiết giáp màu tối.
Tay Thẩm Thập Lục linh hoạt nạy một ô bí mật trên ngực cương giáp, lấy ra một tấm lệnh bài Huyền Thiết, ngón tay bị lệnh bài lạnh ngắt ánh lên tái xanh. Y bất ngờ quay người lại, tấm lưng luôn như một vũng bùn không thẳng nổi giờ đây lại tựa một cây thương bằng sắt, gió lùa vào từ cánh cửa mở rộng thổi vạt thanh sam mỏng màu trắng bay lên, phảng phất sợ sát ý lạnh lẽo trên người y nên chỉ dám thổi vòng sượt qua vai mà thôi.
Thập Lục nói: “Quý Bình.”
“Quý Bình” là tên tự của Thẩm Dịch, chưa bao giờ gọi trước mặt người ngoài. Hai người bình nhật vì vài việc lặt vặt trong nhà mà đấu võ mồm và ẩu đả không ít, thân như huynh đệ thật, thế nhưng lúc này Thẩm Dịch lại lui về sau một bước, nhanh nhẹn nửa quỳ xuống: “Có thuộc hạ.”
“Bọn chúng đã đến sớm, thì vừa vặn cho chúng ta nhân loạn thu lưới – Ta phó thác tứ điện hạ cho ngươi, ngươi hãy đưa y ra khỏi thành trước.”
Thẩm Dịch: “Vâng.”
Thẩm Thập Lục nhanh chóng lấy áo ngoài và một thanh bội kiếm ở đầu giường, quay người đi ngay.
—Dân tộc Mông Cổ coi “thương thiên” là thần vĩnh hằng tối cao, gọi là “trường sinh thiên”, tóm lại trường sinh thiên này cũng chỉ là cách gọi khác của ông trời thôi. Tuy nhiên truyện này bối cảnh giá không nên hẳn man tộc trong đây không phải là Mông Cổ.