Mũi tên ấy tựa sao băng, xuyên thẳng qua đám dây thừng rối rắm như mạng nhện bên dưới hai mươi chiếc hồng đầu diên, cắm phập vào gáy mãnh hổ.
Lực đạo của mũi tên này không biết lớn cỡ nào, “Phập” một tiếng bắn xuyên qua cái đầu to như cái chậu của mãnh hổ, nó ngã rầm xuống đất, chẳng rên được tiếng nào, chết một cách nhanh gọn.
Cố Quân không dừng tay, lại lần nữa quay người kéo cung, trực tiếp cài mũi thứ hai, cửa gian nhã đang dựa lưng xoay một góc độ, cơ hồ chưa hề ngắm, một tên đã lại rời cung, bắn ngay trụ đài ngắm cảnh ban nãy ném vàng lá xuống.
Trên đài ngắm cảnh rộ lên tiếng la hoảng, chỉ thấy mũi tên ấy sượt da đầu một người nước ngoài, ghim mũ hắn lên cột, đuôi mũi tên còn đang rung không ngừng.
Người nọ sợ tới mức từ trên ghế ngã chổng vó xuống.
Cố Quân thu hồi trường cung, mặt không biểu cảm nói với Huyền Giáp thị vệ cầm đồng hống trên cột buồm: “Rắp tâm hại người, bắt lại chờ thẩm.”
Cho đến lúc này, kẻ bị lão hổ đè mới định thần lại, phát ra một tiếng khóc thút thít khe khẽ, mọi người chung quanh định thần lại còn chưa hết hoảng, hớt hải lôi hắn ra.
Mà dưới Đình Diên đài, một bóng người nhỏ gầy không hút mắt xuyên qua đám đông, nhân loạn lên một chiếc du thuyền trên mặt hồ gần đó.
Vừa lên du thuyền, hắn liền tháo khăn trùm đầu, lại là một người Tây Dương tóc đen mắt đen, có vài phần giống người Trung Nguyên, hắn nhanh chóng được cho vào gian nhã trên thuyền, gặp kẻ vẫn đang chờ đợi.
Đó là một nam nhân ở vào độ tuổi giữa thanh niên và trung niên, vận áo trắng, khoác hồng bào hoa văn phức tạp, một cây quyền trượng kiểu dáng cổ quái dựng bên cạnh, mái tóc xoăn màu nâu không dài không ngắn buông trên vai, chải rất gọn gàng, tay đeo một cái nhẫn to long trọng.
Chính là sứ giả do Giáo hoàng phái tới.
Tay Tây Dương nhỏ thó tóc đen cung kính nửa quỳ xuống: “Giáo chủ đại nhân.”
Giáo chủ hơi nghiêng người ra trước, tỏ vẻ mình đang chú ý nghe.
“Tôi chỉ sợ kết quả như ngài dự đoán,” Tay tóc đen nói, “Cố và gia tộc của hắn đối với những người phương Đông này mà nói, cơ hồ có ý nghĩa tượng trưng nào đó. Chỉ cần ‘Quạ Đen’ bay qua bầu trời đêm, cho dù đối mặt với nguy cơ lớn hơn, dân chúng ngu xuẩn cũng sẽ mù quáng được trấn an, như lũ cừu tìm được chó chăn cừu – niềm tin không hề có lý do này khiến người ta khó lòng lý giải, dù tôi cho rằng một phần trong số họ kỳ thực ngay cả tên đầy đủ của Cố Quân cũng không biết.”
Giáo chủ thần sắc không rõ trầm ngâm chốc lát: “‘Hạt giống’ không tạo thành thương vong.”
“Hầu như không,” Tóc đen cúi đầu, “An Định hầu vừa khéo ở ngay trên hồng đầu diên, trong đám đông hình như sớm có vệ binh hắn xếp vào, không biết là người của chúng ta bị tiết lộ hành tung, hay là bản thân hắn đối với việc nguy cấp có khả năng cảm ứng hơn hẳn người thường, chúng ta vừa rắc hạt thì Quạ Đen đã lập tức có phản ứng, Cố từ trên hồng đầu diên một tên bắn chết ‘hạt giống’, còn bắt ‘kẻ gieo hạt’.”
Giáo chủ dựa lên chiếc ghế điêu hoa, ngón tay vê ria mép: “Đây không phải uy tín của cá nhân hắn, mà là sự tích lũy của ba đời, người Trung Nguyên mù quáng tin theo lũ Quạ Đen này, cơ hồ hình thành một loại tín ngưỡng với gia tộc họ Cố.”
Tóc đen: “Giáo hội từ rất sớm đã tham thảo, tại sao xã hội phương Đông liên tục có lỗ hổng, nhưng dân gian lại có thể giữ vững sự hòa bình thủng lỗ chỗ, tôi nghĩ loại tín ngưỡng này cũng là một trong các nguyên nhân.”
Giáo chủ đứng dậy, chắp tay sau lưng thong thả bước trên thuyền hoa.
“Đây là cơ hội của chúng ta,” Hắn lẩm bẩm, “Không phải chuyện xấu – ta phải viết thư cho Giáo hoàng, chúng ta có thể lập tức khởi động kế hoạch Lâu Lan.”
Lúc này, trật tự dưới Khởi Diên lâu đã bước đầu ổn định, Ngự lâm quân nhanh chóng tới hỗ trợ, Cố Quân thấy không còn việc của mình, liền định giơ tay ra hiệu cho Thẩm Dịch, chuẩn bị rời khỏi – tầm mắt y đã rất mờ, thính lực cũng đang yếu đi, tiếng huyên náo xung quanh đều trở nên im lặng.
Cố Quân nói với Huyền Ưng thị vệ: “Ta có chút việc phải đi trước một bước, ngươi hãy đi theo bọn tứ điện hạ, nếu họ muốn về nhà, thì chờ bên ngoài hơi yên bình rồi đưa họ về, muốn chơi tiếp trên hồng đầu diên cũng được – không biết còn biểu diễn nữa không.”
Trường Canh vội hỏi: “Nghĩa phụ, người thì sao?”
Cố Quân lúc này căn bản không nghe rõ y nói gì, chỉ vỗ vai y rồi vội vã bỏ đi.
Dưới chân truyền đến tiếng ù ù càng nặng nề, hồng đầu diên họ ngồi dừng chốc lát trên Đình Diên đài. Cố Quân và Thẩm Dịch sải bước sóng vai mà đi, đêm lạnh sương dày, Trường Canh cầm tấm áo choàng Cố Quân bỏ lại, vừa tính đuổi theo, liền bị huyền ưng bên cạnh ngăn cản.
Huyền ưng kia nói: “Điện hạ dừng bước, Đại soái ở kinh thành không mặc quần áo mùa đông, bên ngoài binh hoang mã loạn, xin ngài đừng rời khỏi thuộc hạ.”
Hoài nghi trong lòng Trường Canh tăng lên – Vì sao không mặc? Với thân thể Cố Quân, rõ ràng không phải là vì không sợ lạnh.
Lại thêm câu “mắt ngươi” mà ban nãy Thẩm Dịch nóng lòng hô lên cũng làm Trường Canh như hóc xương, Trường Canh không tự chủ được nhớ tới Thẩm Thập Lục “giả mù vờ điếc” ở Nhạn Hồi trấn. Đương nhiên, tai và mắt Thẩm Thập Lục bất tiện quá nửa là để chơi xấu, nhưng Trường Canh xác định, lúc ở Nhạn Hồi trấn y thực sự có tình huống không thấy rõ, chẳng lẽ chỉ để lừa Tú Nương và đám người man ý đồ thâm nhập Bắc cương?
Người vừa nghĩ nhiều liền dễ lo âu, trong lòng Trường Canh bỗng trỗi lên sự bất an, cho đến khi huyền ưng tận chức tận trách đưa họ về hầu phủ cũng chưa mảy may dịu đi.
Trường Canh trở về phòng, lăn qua lộn lại không ngủ được, sau khi đuổi Tào Nương Tử và Cát Bàn Tiểu đi, y lén lút khoác thêm áo ngoài, chạy tới phòng Cố Quân chờ đợi.
Phòng Cố Quân rất sạch sẽ, có sự gọn gàng và ngăn nắp của người trong quân ngũ, không hề có vật bài trí dư thừa, trên bàn để mấy quyển sách, một ngọn đèn măng-sông đã cũ, trên tường treo một bức tranh chữ, viết bốn chữ “thế bất khả tị”, nhìn ra được là bút tích của chính Cố Quân.
Ngoại trừ đầu giường treo một tấm hồ cừu mới tinh, phòng ngủ của An Định hầu thanh bần đến cơ hồ bủn xỉn.
Trường Canh đợi một lúc, bất tri bất giác gục lên chiếc bàn con mà ngủ thiếp đi, đè lên ngực, nhanh chóng mơ mộng lung tung.
Trong cơn mơ màng, Cố Quân dường như đứng trước mặt đưa lưng lại, Trường Canh trong mộng không còn ràng buộc, láo xược hơn trong hiện thực không ít, thân mật kéo y từ sau lưng: “Nghĩa phụ.”
Cố Quân chậm rãi quay đầu lại, nhưng trong đôi hốc mắt trống rỗng, hai dòng máu như nước mắt xuôi hai má chảy dài: “Gọi ta à?”
Trường Canh hét to một tiếng choàng tỉnh dậy, bị gió lạnh ngoài cửa thốc vào, ngơ ngác nhìn người từ bên ngoài đi vào.
Cố Quân không liệu được y lại ở trong phòng mình, vội với tay đóng cửa, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Giọng Cố Quân hơi khàn khàn, sắc mặt cũng rất khó coi.
Nháy mắt nhìn thấy Cố Quân, hơi lạnh trong ngực Trường Canh rốt cuộc nặng nề phun ra, nhất thời thực ảo khó phân, cơ hồ có cảm giác mừng như điên khi mất rồi còn được lại.
Cố Quân vịn cửa đứng đó một lúc lâu, chịu đựng một đợt chóng mặt, yếu ớt vẫy tay gọi Trường Canh: “Lại đây đỡ ta đi – ngày mai còn phải dẫn ngươi vào cung chúc tết Hoàng thượng, coi chừng dậy không nổi.”
Trường Canh đỡ khuỷu tay dìu y đến bên giường: “Nghĩa phụ, người làm sao vậy?”
“Trên đường về bị họ kéo đến Bắc đại doanh, hơi quá chén.” Cố Quân giày cũng chẳng buồn cởi, ngửa mặt nằm lăn ra giường, y vừa uống thuốc xong, trong đầu còn kêu ong ong, mệt mỏi nói, “Về nghỉ sớm đi.”
Trường Canh cau mày – trên người Cố Quân quả thật có mùi rượu, nhưng không hề nồng nặc, hơn nữa nói chuyện rõ ràng, chẳng giống uống say chút nào.
Song không đợi y hỏi lại, Cố Quân đã chẳng còn lên tiếng, giống như vừa chạm gối đã ngủ luôn.
Trường Canh đành phải tự mình cởi giày tất cho y, kéo chăn lại đắp giúp, luôn cảm thấy hơi lạnh trên người Cố Quân ủ ấm không nổi, liền đốt lò sưởi hơi nước trong phòng rực hơn, dựa cột giường lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt Cố Quân khi ngủ.
“Ta không nghĩ ngợi lung tung.” Y tự nhủ câu này ba lần, kế đó như một động vật nhỏ nơm nớp lo sợ, hơi đến gần Cố Quân, tựa hồ muốn ngửi thử mùi trên người đối phương, rồi lại không tự chủ được nín thở.
Ngày hôm sau, Trường Canh cảm thấy mình mới vừa nhắm mắt lại, ngay cả ác mộng cũng chưa hoàn chỉnh, đã bị Cố Quân dựng dậy, giày vò một phen, sau đó lờ đờ theo Cố đại soái vào cung, chúc tết Hoàng đế Long An huynh trưởng trên danh nghĩa.
Trên đường, Cố Quân nói: “Hoàng thượng đối xử với ngươi thế nào cũng không cần quá để ý, năm đó thái hậu tại thế có chút lục đục với quý phi, nhưng đều là chuyện từ đời trước, không liên quan đến ngươi… Hừ, xui quá!”
Trường Canh lơ đãng đáp, nghe y chửi nhỏ một câu, mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy đối diện Cố Quân có một chiếc xa giá.
Chính là xa giá của Hộ Quốc tự.
Hoàng thất Đại Lương sùng tín Phật giáo, ngay cả ngoại tổ sát phạt quyết đoán của Cố Quân cũng không ngoại lệ. Đặc biệt tân hoàng hiện tại Thái tử năm đó, mỗi khi rỗi rãi là lại tham thiền thanh đàm với các đại hòa thượng.
Nhưng nói đến Cố Quân bình sinh ghét nhất, kỳ thực không phải người di tứ phương, mà là đám đầu trọc này.
Đặc biệt là lão lừa trọc trụ trì Hộ Quốc tự, không biết tạo khẩu nghiệp là gì, có cái miệng quạ đen chết tiệt, từ nhỏ đã quả quyết Cố Quân tương lai lớn lên sẽ khắc lục thân. (Lục thân gồm cha, mẹ, anh, em, vợ, con)
An Định hầu đến nay vẫn đem nguyên do mình phải ế giận lây sang các hòa thượng của Hộ Quốc tự.
Nội thị của Hoàng đế Long An Lý Phong thấy y liền vội chạy chậm tới.
Hắn cao lớn thô kệch, cao xấp xỉ Cố đại soái, lại to gấp ba Đại soái, trời sinh đôi bàn chân bé teo chỉ dài bốn tấc, cất đôi chân nhỏ, như cây vạn tuế lá to lay động trong cuồng phong, hết sức thướt tha.
Tay này họ Chúc, người khác trước mặt gọi Chúc công công, sau lưng đều gọi hắn là Chúc Chân Nhỏ.
Chúc Chân Nhỏ danh tiếng không tốt, nuôi hai đứa “con nuôi” tô son trát phấn ở ngoài cung, không biết là để làm gì.
Đại Lương do vận tải biển mở sớm, dân phong không bảo thủ như tiền triều, mấy việc đáng xấu hổ trong đạt quan quý nhân nói cũng không hết, thế nên việc này vốn cũng chẳng hề gì. Chỉ là, nếu tên thái giám chân nhỏ này không dung túng con nuôi cậy danh hắn vơ vét tiền của, thì càng tốt hơn.
Chúc Chân Nhỏ cười nịnh nọt tiến đến trước mặt Cố Quân: “Hầu gia và tứ điện hạ đến rồi? Hoàng thượng đang thanh đàm với Liễu Si trụ trì của Hộ Quốc tự, nói là nếu hai vị đến thì cứ đi thẳng vào, Liễu Si trụ trì cũng rất lâu rồi chưa gặp ngài – ồ, khéo quá, các đại sư ra rồi!”
Đang nói chuyện thì hai hòa thượng một trước một sau từ bên trong đi ra.
Người đằng trước Cố Quân biết, có khuôn mặt hạch đào nhăn nheo, vẻ mặt sầu khổ, giống như cả đời chưa từng được ăn no, chính là Liễu Si hòa thượng trụ trì Hộ Quốc tự.
Tầm mắt Cố Quân không cầm được dừng ở người phía sau, đó cũng là một hòa thượng, tầm hai ba mươi tuổi, vận áo cà sa trắng như tuyết, mặt mày như họa, đôi giày nhà sư sạch sẽ giẫm trên con đường nhỏ của hoàng thành, phảng phất như tiên nhân đạp tuyết mà đến.
Dù Cố Quân ghét đầu trọc, trong nháy mắt ấy, vẫn không tự chủ được nhớ tới cao tăng truyền thế đã đến Thiên Trúc của tiền triều.
Hòa thượng trẻ tuổi ấy như nhận thấy điều gì, ngẩng đầu đối lại ánh mắt Cố Quân, đôi mắt hắn trong veo, bên trong như có một biển sao mênh mông u tĩnh, khiến người ta nhìn một cái là có thể chìm trong đó.
Hòa thượng trẻ tuổi chắp tay, từ xa chào Cố Quân.
Cố Quân như vừa tỉnh mộng dời ánh mắt, nghĩ bụng: “Tự dưng mình nhìn chằm chằm một tên đầu trọc làm gì?”
Y cũng không thèm để ý người ta, hết sức vô lễ nhìn đi chỗ khác, hỏi Chúc Chân Nhỏ: “Tên tiểu bạch kiểm mà lão lừa trọc dẫn đến là ai vậy?”
Chúc Chân Nhỏ nhìn y lớn lên từ bé, biết tính tình y, vội nói: “Đó là sư đệ của trụ trì, Liễu Nhiên đại sư, vân du hải ngoại mới về.”
Cố Quân thầm nghĩ: “Pháp danh chó má gì vậy, vừa nghe đã thấy xui xẻo.”
Ai ngờ y không thèm gặp người ta, người ta lại khăng khăng muốn đến trước mắt y.