Cố Quân người này trời sinh chẳng được tốt tính khiêm tốn gì cho cam, dẫu rằng chút khinh cuồng thời trẻ đã bị cát vàng Tây Vực mài mòn bớt rồi, bản chất vẫn là chó không bỏ được thói ăn cứt.
Y kiệt ngạo bất thuần, mục hạ vô trần, những năm gần đây, dù người khác khen hay chửi, y đều chưa bao giờ để tâm.
Thế mà buổi sáng hôm nay, Cố Quân dùng tên giả Thẩm Thập Lục rúc trong bếp làm biếng uống rượu, chợt nghe thấy Thẩm Dịch nói Trường Canh học nét chữ mình, khoảnh khắc ấy mùi vị trong lòng y lại không thể tả nổi.
Cố Quân từ thuở lọt lòng lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ, hận không thể sinh ra thêm mấy đôi tai không dùng được, để nghe rõ từng câu từng chữ xem Trường Canh nói mình viết đẹp hay xấu, lại âm thầm lo lắng công lực mình không đủ, sẽ lầm lỡ con cháu người ta.
Đây đại khái chính là sự động dung khi mỗi một người làm cha lần đầu nghe lén thấy con nói “tương lai ta muốn trở thành người như cha ta” nhỉ.
Thẩm Dịch từng hỏi y, nếu Trường Canh hận y thì phải làm thế nào?
Y lúc ấy dõng dạc đáp lại – kỳ thực hoàn toàn là nói khoác thôi.
Cố đại soái thong dong xuất hiện giữa thiên quân vạn mã, cố ra vẻ bình tĩnh nhìn đứa con nuôi, chờ mong có thể thấy một chút kinh hỉ – cho dù kinh lớn hơn hỉ cũng được, nhưng không ngờ Trường Canh chỉ cho y vẻ trống rỗng như lòng đã chết vậy.
Y khoác bộ da mặt bình tĩnh kia, trong lòng thầm giật mình.
Cố Quân nghĩ: “Xong rồi, lần này thì giận thật rồi.”
Có một loại người, trời sinh nhân nghĩa đa tình, dẫu trải qua rất nhiều ác ý, vẫn có thể duy trì trái tim tốt đẹp lắc lư muốn đổ một cách khó khăn, người như vậy rất hiếm thấy, nhưng Trường Canh quả thật có tiềm chất này.
Nháy mắt gặp phải đại biến, y còn chưa kịp làm rõ thân thế phủ đầy bóng đen của mình, đã lại bị cuốn vào vụ hỗn loạn do Bắc man xâm phạm. Song dù rằng y rất đỗi do dự về con đường phía trước, đầy phẫn nộ và bất lực với cảnh ngộ, đối với huynh đệ Thẩm gia không rõ lai lịch cũng trùng trùng nghi ngờ – nhưng y vẫn muốn cứu Cát Bàn Tiểu, vẫn không cách nào kiềm chế sự nóng ruột nóng gan dành cho “Thẩm Thập Lục” thủy chung không thấy tăm hơi.
Dọc đường, Trường Canh từng vô số lần nghĩ: Hiện giờ trong thành toàn là bọn người man giết người như ngóe, Thẩm tiên sinh lại ở đây, vậy tiểu nghĩa phụ bước qua bậc cửa cũng lề mề cả buổi kia phải làm thế nào?
Ai bảo vệ y? Ai đưa y ra khỏi thành?
Tất cả sầu lo hóa thành tro bụi khi y nghe thấy hai chữ “Cố Quân”.
Bỗng nhiên, Trường Canh không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Thập Lục – Cố Quân.
Thật nực cười quá sức! Cố đại soái danh chấn thiên hạ sao có thể là con ma ốm nghe không rõ nhìn không thấy? Cần y lo lắng sao?
Hơn nữa, Cố Quân vì sao lại xuất hiện ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này? Huyền Thiết doanh nên ở tít Tây Vực vì sao có thể tập kết nhanh chóng như vậy?
Thế tử người man kia rốt cuộc là tập kích bất ngờ, hay đã bước chân vào cái bẫy người ta giăng sẵn?
Những ý nghĩ này đột nhiên bùng lên trong đầu Trường Canh như pháo hoa, lại tựa sao băng lặng lẽ lướt qua, y chẳng buồn nghĩ sâu, chỉ là ngực đau nhói – bởi vì y cứ lo lắng mãi như bà già, hóa ra chỉ là tự đa tình và không biết lượng sức thôi. Trường Canh đã sớm biết thế nào là “sợ hãi” và “lạnh lòng”, cũng từng cảm thụ sự tuyệt vọng và hấp hối, chỉ không biết hai chữ “xấu hổ” mà cũng có thể làm ruột gan đứt từng khúc.
Cố Quân thấy Trường Canh đỏ hoe vành mắt không trả lời, cuối cùng tìm ra một chút áy náy từ cái lương tâm đã thối rữa hết. Y thở dài, trước mắt đông đảo quân địch không coi ai ra gì mà quỳ một gối xuống, cẩn thận tháo tấm nẹp trên chân bị thương của Trường Canh, bàn tay mang một tầng khinh giáp ấn nhẹ vài cái, nói: “Mắt cá chân bị trật, không đáng ngại, có đau không?”
Trường Canh không hé răng một tiếng.
Đứa trẻ này tuy bình nhật cũng làm nũng giận dỗi y, nhưng cái gì cũng nghĩ cho y, lúc này đột nhiên dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn y chằm chằm, khiến Cố Quân bỗng hơi hối hận.
Nhưng chỉ hối hận một chớp mắt thôi.
An Định hầu lòng dạ sắt đá nhanh chóng nghĩ thoáng: “Sự tình đã đến bước này, hối hận thì làm được cái rắm gì.”
Thế là y không để lộ hỉ nộ mà cúi đầu, vẻ mặt hờ hững nâng chân bị thương của Trường Canh lên, chẳng nói tiếng nào, thoắt cái đã bẻ lại khớp.
Trường Canh toàn thân hơi run rẩy, nhưng không kêu đau.
Có lẽ giờ này khắc này dù người ta đâm một nhát đao, y cũng chẳng biết đau đâu.
Cố Quân bế y lên đặt trên lưng ngựa, phát hiện mình không đối phó được đứa con nuôi, đành phải chuyển sang bắt nạt người man.
Y xuống ngựa, gặp mặt, nối xương một loạt động tác ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên, giống như đám địch giáp cầm vũ khí đều không tồn tại, nhưng nhất thời thực sự cũng chẳng ai dám manh động – có lẽ chỉ một chữ “cố” trên soái kỳ, đã có thể khiến đám lang sói thảo nguyên sợ mất mật rồi.
Ánh mắt thế tử man tộc nhìn y tựa như vua sói nhìn chằm chằm tên thợ săn từng tàn sát đồng tộc của mình, thù sâu như biển, đề phòng quá mức.
Mười bốn năm trước, cha ruột Cố Quân đã giết hết các tổng chỉ huy của mười tám bộ lạc, Lang Vương – cũng chính là cha vị thế tử này, đến nay đi lại dựa vào hai cái chân giả lởm chởm đáng sợ, toàn là nhờ Cố lão hầu gia ban cho cả.
Thế tử không thiếu đầu óc, chuyện mà ngay cả một đứa trẻ như Trường Canh trong lúc lòng rối như tơ vò cũng có thể lờ mờ đoán ra, hắn đương nhiên không thể không sáng tỏ, vừa thấy Cố Quân thì hắn liền biết đại thế đã mất.
Giống như thể theo nguyện vọng của hắn, không xa truyền đến một tiếng rít chói tai, một tháp tín hiệu trắng nhợt như toản thiên hầu bay lên không trung, nổ tung sáng rực như ban ngày. (Toản thiên hầu là một loại pháo chế tạo dựa theo nguyên lý của tên lửa)
Sau đó bảy tám bóng đen Huyền Ưng như tia chớp màu tối, lũ lượt đáp xuống cự diên.
Huyền Ưng là khắc tinh lớn nhất của cự diên, bọn người man đó không biết kiếm từ đâu ra một đám cương giáp, chẳng qua là tài hèn học mọn, bộ dạng đáng sợ, nào phải đối thủ của Huyền Thiết doanh xuất thần nhập hóa?
Cố Quân dù bận vẫn ung dung thu tầm nhìn về, dùng giọng điệu muốn ăn đòn riêng biệt nói: “Lang Vương Cát Đồ bại tướng kia thế nào rồi? Xương cốt còn rắn chắc chứ?”
Ban nãy Thẩm Dịch dù chính diện trách hỏi, đối diện đấu võ, cũng thủy chung là phong độ đại quốc khách khách khí khí, nhất phái hữu lý hữu cứ, thế tử người man nhất thời chưa thể thích ứng cách nói chuyện của Cố đại soái, suýt nữa tức hộc máu: “Ngươi…”
Cố Quân: “Sớm nghe nói mười tám bộ có một thế tử dã tâm bừng bừng, còn vẽ ra kế hoạch ‘thực kim’, ta nói này thế tử, bằng các ngươi mà cũng muốn thôn tính Đại Lương hả? Coi chừng bể bụng mà chết!” (Trong thực kim thì thực là đục khoét, làm hao mòn, kim là chỉ tử lưu kim)
Lần này thế tử người man thật sự đã biến sắc.
“Kế hoạch thực kim” là tuyệt mật của Thiên Lang bộ, cũng là do vị thế tử “Huỳnh Hoặc” này sau khi tiếp quản thực quyền của Thiên Lang một tay vạch mưu – cương giáp và kỹ thuật hơi nước của Đại Lương tiến bộ vượt bậc, Thiên Lang bộ về mặt này lỡ mất tiên cơ, trong mười mấy năm bị đánh đến cơ hồ không thở nổi. Cho dù là cao thủ tuyệt thế sức vác được đỉnh, trước mặt trọng giáp và thiết diên binh hiện giờ đã cải tạo hoàn thiện, cũng chẳng qua là châu chấu đá xe. Thế tử Huỳnh Hoặc hiểu rất rõ, muốn báo thù rửa hận, dựa vào đánh trực diện, tuyệt đối là mơ mộng hão huyền. (Diên trong thiết diên binh là con diều hâu)
Trừ phi Đại Lương mục nát từ trong ra ngoài.
Đại Lương tuy đất rộng của nhiều, nhưng không có quặng tử lưu kim thành quy mô. Tử lưu kim chính là mệnh mạch quốc gia, không được có bất cứ sơ suất gì, bởi vậy triều đình ra lệnh cấm dân gian mua đi bán lại, kẻ trái lệnh luận xử như “mưu phản”, nếu bị bắt được, tru cửu tộc cũng không lạ. Các loại hỏa cơ khôi lỗi dân dụng trong dân gian cần động lực, phải mang theo công hàm bảo đảm của quan phụ mẫu, danh thân, cử nhân… các nhân vật có uy tín danh dự ở địa phương đến cửa hàng bên dưới hoàng thương riêng của triều đình mua tử lưu kim thấp hơn một cấp.
Nhưng buôn tử lưu kim rất lãi, chợ đen cấm mãi chẳng được. Có câu “người chết vì tiền, chim chết vì ăn”, hạng vong mạng chịu liều mạng vì tiền từ xưa đến nay muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, song chỉ có mỗi sự liều mạng mà không tìm ra nguồn cung cấp cũng vô ích.
Những “kim thương” chợ đen đầu tiên đều là tự mình chạy đến thảo nguyên tìm vận khí, kẻ có vận khí trong vạn người chẳng được một, phần lớn đều chết giữa đường.
Thiên Lang bộ nhắm vào chợ đen Đại Lương, dốc hết vốn liếng, không ngại mổ gà lấy trứng, hàng năm ồ ạt khai thác tử lưu kim, sau khi nộp đủ cống, liền dùng số tử lưu kim thừa hối lộ tướng sĩ biên thùy, đánh bại từng kẻ, đây chính là “thực kim”.
Việc này từ bảy tám năm trước đã bắt đầu chậm rãi tiến hành. Sau đó, người man liên lạc được với Hồ Cách Nhĩ đang ở Nhạn Hồi tiểu trấn, song phương nội ứng ngoại hợp, qua mấy năm chuẩn bị, thế tử Huỳnh Hoặc tự tin, trong trọng trấn biên thùy Bắc cương, không có đâu là hắn không thò tay tới, không nhìn thấy.
Nhưng việc này trời biết đất biết, thủ phạm biết, Cố Quân làm sao mà biết được?
Chẳng lẽ y thật sự có thể thủ nhãn thông thiên?
Chỉ trong dăm ba câu, cuộc tranh đoạt cự diên trên trời đã có kết cục, không hề lề mề.
Cố Quân đáng ghét chắp tay sau lưng, chưa thỏa mãn mà mở miệng bồi thêm một nhát đao: “Thế tử, ta nói thật với ngươi vậy, Cố mỗ ở cái nơi quỷ quái này kính cẩn chờ ngươi đã lâu, ngày ngày gặp ác mộng lo lắng ngươi không đến – nếu ngươi không đến thì ta lấy cớ gì để dẹp sạch đám sâu mọt ăn hoàng lương không làm việc? Đa tạ ngươi nhé!”
Thế tử người man trông có vẻ rất muốn lột da rút gân y. Cố Quân thấy hắn đã tức sùi bọt mép, sự khó chịu vì bất lực với Trường Canh cuối cùng đã lắng xuống, nở nụ cười lệ khí bức người.
“Kế hoạch thực kim, ha ha, có tài – không nhiều lời nữa, bắt lấy cho ta!”
Nói xong, Cố Quân dắt cương ngựa của Trường Canh: “Để điện hạ giật mình, thần xin dẫn ngựa cho điện hạ.”
Trường Canh dùng hết toàn lực trợn mắt nhìn đối phương, nhưng mặc cho ánh mắt y như kiếm, Cố Quân vẫn cứ đao thương bất nhập… giống như trước giờ luôn không nghe thấy Thẩm tiên sinh kêu mình rửa bát vậy.
Trường Canh thấp giọng nói: “An Định hầu ngay cả tôi tớ cũng không dẫn theo một người, đến nơi vũng cạn nước tù này mai danh ẩn tích, thật là trăm phương ngàn kế quá vất vả!”
Trước kia dù tức giận chết đi được, y cũng không nhẫn tâm nói một câu nặng lời với Thập Lục, lúc này một câu châm chọc ra khỏi miệng, đã tự làm mình khó chịu muốn chết trước, tay nắm chặt dây cương đến tái xanh.
“Giận đến mức không thèm nhận mình nữa.” Cố Quân hơi phiền muộn nghĩ bụng, “Phải làm sao đây?”
Y xưa nay giỏi châm lửa, đốt ai kẻ đó nổ, nhưng luôn không giỏi dập lửa, mỗi lần muốn dàn xếp cho ổn thỏa, chẳng biết vì sao mà người ta ngược lại càng phẫn nộ hơn.
Cố Quân cố gắng hạ giọng giải thích: “Do quân vụ, không thể cho điện hạ biết thân phận, đã đắc tội nhiều. Trước kia bắt nạt tiểu điện hạ không ít, mong rằng sau này trở về, điện hạ đừng mách Hoàng thượng…”
Y chưa dứt lời thì Cát Bàn Tiểu trên đầu tường chợt hét lên: “Cẩn thận!”
Một người man không biết nấp trong phế tích từ khi nào, đột nhiên kéo động lực ở chân lên hết cỡ, chớp mắt đã lao đến sau lưng Cố Quân, gầm lên mà chém một nhát đao.
Trường Canh trên lưng ngựa liếc thấy, một bầu xót xa cay đắng đều chẳng màng nữa, dưới tình thế cấp bách, theo bản năng lao ra giơ tay muốn chặn trường đao cho Cố Quân: “Nghĩa phụ!”
Dưới chân Cố Quân chợt bốc lên một đường sương trắng, khinh cừu và trọng giáp không cùng một cấp trọng lượng, một chút động lực cũng có thể giúp thân nhẹ như yến, bóng người thoắt cái đã nhảy lên lưng ngựa. Trường Canh chỉ cảm thấy hông căng lên, lưng đâm sầm vào giáp mỏng ở ngực Cố Quân, sau đó bóng đen lướt qua trước mắt.
Lưỡi đao của cát phong nhận trong tay Cố Quân chưa ra, vẫn là một cây hắc thiết côn trơn, nhưng mũi nhọn đã vô cùng tinh chuẩn cắm vào kiên tỉnh của trọng giáp. Động lực trên vai trọng giáp đột nhiên bị cắt đứt, cánh tay sắt của người man phát ra một tiếng động ghê răng, khóa chặt, kẹp trường đao vung tới ở trên không, lúc này lưỡi đao cách trán Cố Quân chưa đầy ba tấc.
Mà y thì ngay cả mí mắt cũng chưa chớp một cái.
Cố Quân thúc mạnh bụng ngựa, chiến mã hí dài nhảy đi, bàn tay y ôm thắt lưng Trường Canh không nhanh không chậm dời lên che mắt thiếu niên. Cát phong nhận bị chiến mã lao ra kéo lên, hơi nước phun mạnh, phát ra một tiếng nổ rất nhỏ, một vòng lưỡi đao xoay tròn dài ba thước phóng ra khỏi vỏ, chém nát từ bả vai người man kia trở lên.
Một luồng hơi nước ấm áp phun lên cổ Trường Canh, y hơi giật mình, sau đó mới ngửi thấy mùi máu tươi.
Vị đắng như ngâm thuốc trên người Cố Quân ẩn dưới khinh cừu thiết giáp, tìm mãi chẳng ra, Trường Canh chớp mắt cảm thấy ngồi sau mình là một người xa lạ.
Tiểu nghĩa phụ của y, giống như chưa bao giờ tồn tại vậy.