Sáng sớm hôm nay, đột nhiên có người vội vã đến tìm Huỳnh Tuyết, nàng vừa rời khỏi, cửa sổ sau phòng ngủ liền bị người đẩy ra, một cái đầu nữ hài tử ló vào.
Tiểu Thành?
“Tiểu Thành? Ngươi làm gì mà lén lén lút lút?”
“Lén lút chơi mới vui mà.” Tiểu Thành nói, từ ngoài cửa sổ nhảy vào, “Trích Tinh Lâu gần đây canh giữ thật nghiêm, ta từ tường đối diện lén bò vào.”
“Sao ngươi không đi cửa chính?”
“Đã nói chơi vui mà, Tiểu Phi, ngươi sống tốt quá, liền một mạch không đến thăm ta…” Tiểu Thành bĩu môi phát bực với ta.
Có lẽ đã lâu không gặp, Tiểu Thành nhìn qua cao hơn một chút so với trước đây, đôi mày cũng thêm vài phần kiều mỵ, trên đầu, trên cổ nàng còn đeo rất nhiều đồ trang sức xinh xắn, đinh đinh đang đang, trang phục khác nhiều so với trước kia.
“Ngươi cũng không tới tìm ta đó, lại còn trách ngược ta.”
“Ngươi không biết, ta bị nương nương trông giữ, không ra được…”
“Ờ.”
Ta lẩm bẩm bắt đầu nhìn ngó xung quanh, kỳ quái, Tiểu Lục đâu? Vừa ăn điểm tâm nó còn ở đây, sao nhoáng cái đã không thấy?
Ta cúi người, khom lưng chui vào gầm giường, muốn nhìn xem Tiểu Lục có phải đang lười biếng ở chỗ nào hay không, chỉ nghe Tiểu Thành ở phía ngoài nói, “Tiểu Phi, ta dẫn ngươi tới chỗ chơi rất vui có được không?”
“Không được!!”
Ta lập tức gạt bỏ, tùy tiện ra ngoài sẽ bị mắng, ta không thể khiến Tĩnh thêm phiền phức nữa.
“Tiểu Phi, ta đang nói chuyện với ngươi này, rốt cuộc ngươi tìm gì dưới giường vậy?”
“Tiểu Lục đấy, bạn tốt của ta, muốn cho ngươi xem một chút, nhưng không biết nó chạy đi đâu.”
“Đừng tìm nữa, Tiểu Phi, ta thật sự có việc cần ngươi giúp đây, rốt cuộc ngươi có đi theo ta không.” Tiểu Thành vừa nói vừa túm ta từ gầm giường ra.
“Không đi!”
“Tiểu Phi…”
“Ta không thể đi theo ngươi…”
Thấy Tiểu Thành bĩu bĩu môi, vẻ mặt oán khí, khiến ta ngừng lại những gì định nói.
“Tiểu Phi, ta còn tưởng ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, ai ngờ ngươi ngay cả một việc nhỏ cũng không giúp…”
“Ta giúp ta giúp, ta giúp còn không được sao?”
Sợ nhất con gái khóc, vừa nhìn trong mắt Tiểu Thanh có chiều hướng ngập lụt, ta vội hỏi, “Chuyện gì?”
“Ngươi đi sẽ biết, theo ta.”
Tĩnh với Huỳnh Tuyết vừa mới đi, Tiểu Thành liền chạy tới, nàng thật đúng là tìm khe hở…
Tâm đột nhiên có chút hoảng sợ, mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, nhưng chuyện đã đáp ứng Tiểu Thành ta không cách nào đổi ý, sẽ không có chuyện gì đâu, ta sẽ cố gắng về sớm một chút.
Tiểu Thành dẫn ta đến bức tường ngăn Lạc Diệp sơn trang, nàng không nói lời nào, liền theo lỗ chó chui vào, ta chui qua theo, đứng dậy, lập thức liền thấy gốc phong to lớn, trên cây khô vẫn còn giữ các loại ký hiệu ta khắc cho Tiểu Thanh, khiến tâm trạng ta chợt hoảng.
Tiểu Thanh, y hiện tại ở nơi nào?
“Tiểu Phi, một gốc cây thật đẹp nhỉ? Đi theo ta.”
Tiểu Thành kéo ta, rẽ trái rẽ phải trên hành lang vắng vẻ không người, quay đến lúc ta gần như mơ hồ, Tiểu Thành dừng lại trước một gian phòng.
Tiểu Thành đẩy cửa ra, để ta đi vào, ta nghi ngờ vào nhà, bài biện bên trong giống như đã từng thấy khiến ta đột nhiên nhớ tới đây là nơi nào.
Phòng ngủ lão trang chủ!
Tiểu Thành mang ta tới đây làm gì?
“Tiểu Thành, vì sao ngươi…”
Bên cạnh dĩ nhiên không còn bóng dáng Tiểu Thành, mà đồng thời một mùi máu tanh quen thuộc truyền tới, khiến trong lòng ta choáng váng.
Đã biết không đúng, ta xoay người muốn rời đi, nhưng vừa xoay người, lại đụng vào một người.
“Tiểu Phi, đã lâu không gặp.”
Mộ Dung Viễn!
Thấy dáng cười đầy vẻ châm chọc của Mộ Dung Viễn, ta liền biết mình lại bị lừa, bởi vì ta thế nào cũng không nghĩ Tiểu Thành sẽ gạt ta.
Phiến quạt trong tay Mộ Dung Viễn khép lại, hắn kéo cánh tay ta hỏi, “Tiểu Phi, ngươi cái đứa ngốc này, sao lúc nào cũng bị người ta gạt?”
“Buông ra!!”
Ghét bị người áp chế, tay trái ta không tự chủ được liền vung lên, vào giữa ngực phải Mộ Dung Viễn, trong tiếng kêu sợ hãi của hắn, tay đang giữ chặt cánh tay ta ném ra ngoài, ta bị hắn ném ngã vào buồng trong, chứng kiến lão trang đang nằm thẳng trên giường, máu đỏ sậm từ trên người lão liên tục chảy xuống đất, một cánh tay rũ xuống bên giường, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy rõ ràng móng tay màu đen của lão trang chủ, đen đến giật mình.
Mùi máu tươi phả vào mặt khiến trước mắt ta choáng váng, trong đầu đột nhiên lóe lên một hình ảnh kỳ quái, ánh lửa khắp bầu trời cùng tiếng khóc rên rỉ giãy dụa.
Cảnh tượng rất quen thuộc, nhưng lại xa xôi không nhớ.
Không đợi ta nghĩ tiếp, sau đầu liền bị đánh trúng đau đớn, khiến ta ngã xuống.
“Xì xào!”
Trên mặt mát lạnh, nước lạnh đột ngột khiến ý thức của ta khôi phục lại, ta cử động một chút, lại phát hiện toàn thân mình đều bị trói chặt, như một cái bánh trưng cuộn trên mặt đất, không thể động đậy.
Ta ngẩng đầu, phát hiện mình ở giữa phòng, đại sảnh ngồi rất nhiều người, ngay phía trước là Như Phi nương nương và lão phu nhân, bên cạnh bọn họ còn có Đại công tử, Tam công tử, Mộ Dung Viễn, còn có Tĩnh và Tô đại ca, còn có, đứng ở cạnh Như Phi là Tiểu Thành…
Mỗi người đều lạnh lùng nhìn ta, trên mặt lộ ra biểu tình căm ghét khinh bỉ, mà Mộ Dung Viễn lại phe phẩy phiến quạt, ưu nhã cười với ta.
“Tĩnh…”
Cái chết của lão trang chủ và Mộ Dung Viễn đột nhiên xuất hiện khiến ta nghĩ tới điều gì, ta kêu to lên với Tĩnh, trong miệng lại chỉ có phát ra tiếng ư a, vì có một sợi thừng to chặn ngang miệng ta, đè lên lưỡi, khiến ta không thể nói chuyện.
“A Thải, ngươi thấy rõ chứ, chính là người này?” Như Phi nương nương chỉ tay về phía ta, hỏi một nha hoàn quỳ bên cạnh.
“Đúng vậy, nương nương, nô tỳ vào phòng đưa trà cho lão gia, liền thấy hắn…” A Thải chỉ một ngón tay về phía ta, bi thương khóc, “Hắn cầm dao nhỏ liều mạng đâm về phía lão gia, sau đó lão gia liền ngã xuống bên giường, hắn nhìn thấy ta tiến đến, còn muốn giết ta, may mà gia đinh nghe được động tĩnh, đúng lúc chạy tới…”
Trông đầu oanh một tiếng hỗn loạn.
Đây là khuôn mặt ta căn bản không quen, nàng nói ta căn bản không hiểu nổi, ta nhìn về phía Tiểu Thành, mặt Tiểu Thành căng đến đỏ bừng, ánh mắt nàng nhìn ta, rất nhanh liền quay đầu hướng sang một bên, ngón tay nàng không ngừng vặn góc áo, lại cắn chặt môi không nói được một lời.
Tâm kinh hoàng đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, trái lại lửa giận trong ***g ngực đốt lên từng chút một.
Ta coi Tiểu Thành như bằng hữu chân thành, nàng cũng giống như kẻ khác hại ta!
Chỉ nghe Đại công tử lạnh lùng nói, “Đây là tiểu tặc trước đây trộm ngọc bội của Tam đệ, nếu lúc đó Nhị đệ không nhẹ dạ, cứu hắn một mạng, hiện tại sao khiến cha vô cớ đánh mất tính mạng?”
Nghe xong lời này, lão phu nhân lập tức a a khóc lên, “Nương nương, gia môn bất hạnh a, tiểu tặc này để trộm đồ, lại có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý nhường này…”
“Mẫu thân, tạm thời đừng buồn, tiểu tặc phát điên đến thế, hài nhi nhắc chắn vì cha đòi công bằng, Đại ca, huynh nói cần phải làm gì?”
Đại công tử lạnh lùng nói, “Đưa cho quan phủ, theo luật xử lý.”
Quả nhiên lại vu oan hãm hại!
Những lý do sứt sẹo này khiến ta đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, thật mệt cho những người này có thể nói láo thần kỳ đến vậy, ta nhìn về phía Tĩnh, khi thấy hắn chỉ đứng đó mặt không biểu tình làm như không thấy ta, ta liền quay đầu sang một bên.
Vốn trong lòng còn có một chút hy vọng, nhưng hiện thực đem một chút hy vọng cũng dập tắt hết.
Sớm nên nghĩ hắn sẽ không cứu ta, bằng không ta cũng không bị trói ở chỗ này.
Rốt cuộc hiểu rõ ý tứ Tĩnh cùng Liễu đại ca khắc khẩu ngày hôn mê đó, ta cho là mình nghe không hiểu, thì ra không phải không rõ, chỉ là ta không muốn nghĩ đến chuyện đó thôi.
Để mặc gia đinh tiến tới lôi ta ra ngoài, ta không giãy dụa nữa, nếu ở đây căn bản không có người nào tin tưởng ta, ta đây hà tất phải cầu xin sự thương xót nữa?
Lửa giận trong lòng đã đem tất cả ôn nhu và tình yêu ban đầu đều đốt sạch sẽ không còn chút nào, bọn họ dựa vào điều gì dám vu oan ta? Dựa vào cái gì có thể tùy tiện chi phối vận mệnh của ta? Vận mệnh của ta phải do ta tự mình quyết định!
Hết chapter 90