Sát Nhân Vô Xá

Quyển 2 - Chương 82

Tay áo Tiểu Thanh bị cháy loang lổ, một góc mái tóc cũng có chút khét, Liễu Hâm Phong trong lòng rung động, Tiểu Thanh vì cứu hắn mới chạy vào biển lửa sao? Dù sao y vẫn có mấy phần lưu tâm đến mình.

“Tiểu Thanh, ngươi có bị thương không?”

“Câm miệng!!”

Trên bãi đất trống trước nhà có năm sáu cỗ thi thể đang nằm, kiếm trên tay trái Tiểu Thanh chém ra, đâm một tên hắc y nhân đang xông lên ngã xuống đất, còn lại hai tên thấy không thể cứu vãn, phát ra một tiếng huýt sáo, phi thân chạy trốn về phía xa.

Nội lực Tiểu Thanh dao động, trường kiếm trong tay đứt thành mấy khúc bắn ra phía xa, xuyên qua lưng hai tên kia.

Thố khởi lạc gian, tất cả đối thủ đều bị chặn giết, Tiểu Thanh lúc này mới đứng thẳng người, khẽ thở hổn hển.

Thân thể của y dù sao cũng vừa hồi phục lại như cũ, mới vừa rồi dùng nội lực, trong ngực liền có chút mơ hồ đau, vết thương trên vai trái cũng nứt toác, máu tươi rỉ ra.

Liễu Hâm Phong đưa tay lau mồ hôi trên trán Tiểu Thanh, hắn đau lòng nhìn gương mặt có chút mệt mỏi nhưng lạnh lùng nói, “Tiểu Thanh, ngươi mệt không?”

Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, “Liễu Hâm Phong, ngươi nên thấy may mắn vì lúc đầu không bẻ gãy cả tay trái của ta.”

“Tiểu Thanh…”

Biết thân thể Tiểu Thanh hư nhược, trải qua trận kịch đấu này, tất nhiên y sẽ cực kỳ mệt nhọc, Liễu Hâm Phong nói, “Tiểu Thanh, ngươi thả ta xuống, ngươi nghỉ ngơi một chút trước đi.”

“Nghỉ ngơi? Chờ người đến truy sát sao?”


Tiểu Thanh đi tới trước ngựa, đang muốn lên ngựa, suy nghĩ một chút, dứt khoát buông ngựa, đề khí thả người chạy về phía trước.

Tiểu Thanh là lo lắng cho thân thể của mình bây giờ không thể chịu được xóc nảy khi cưỡi ngựa sao.

Trong ngực Liễu Hâm Phong dâng lên cảm xúc ấm áp, hắn nhẹ tựa đầu lên cổ Tiểu Thanh, vô vọng mới vừa rồi trong lửa cháy bừng bừng lập tức biến mất không còn tăm hơi.

“Tiểu Thanh, ngươi đi chậm chút, đừng để mệt quá.”

“…”

“Tiểu Thanh, sao ngươi lại đột nhiên quay lại?”

“…”

Không có bất kỳ câu trả lời nào, người này thật bướng bỉnh.

“Những người đó đều là người của các ngươi sao?”

Bị hỏi lời này, Tiểu Thanh rốt cuộc lạnh lùng nói, “Đừng nghĩ dẫn lời ta, ta sẽ không nói gì cả!”

Liễu Hâm Phong khẽ dụi vào chiếc cổ trắng ngần của Tiểu Thanh, hít sâu mùi vị khiến hắn say mê, cười nói, “Được, không hỏi không hỏi.”

Hiện tại định thần lại, đầu óc tự nhiên cũng sáng ra, vừa rồi những người đó nhất định là người trong phe của Tiểu Thanh, vì vậy y mới phát hiện sơ hở, chạy gấp trở về để cứu mình, Nhưng Tiểu Thanh, ngươi vì ta giết đồng bọn của mình, ngươi sẽ giao phó với chủ tử thế nào?

“Nếu ngươi không muốn bị ta ném xuống đất thì đàng hoàng một chút đừng làm gì cả!”

“Được, được.”


Kỳ thực không làm gì cũng được, chỉ cần có thể dựa vào Tiểu Thanh, hắn cũng rất thỏa mãn rồi.

Rất nhanh Tiểu Thanh đã chạy vào trong thành, đến trước một khách sạn rất nhỏ, hắn tiện tay ném một thỏi bạc lên quầy nói, “Một phòng thượng hạng.”

Gặp được khách quý, tiểu nhị cuống quýt dẫn bọn họ lên phòng thượng hạng, lại đem trà và điểm tâm lên, lúc này mới đi ra ngoài.

Tiểu Thanh đỡ Liễu Hâm Phong lên giường, tự y đem một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường, băng bó lại vết thương trên vai, sau đó ngồi an tĩnh ở kia nhắm mắt dưỡng thần.

“Tiểu Thanh, vừa rồi ta nghĩ sẽ không được gặp lại ngươi nữa, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra ngươi sẽ quay lại cứu ta.”

Nhìn Tiểu Thanh nhắm mắt không để ý tới mình, Liễu Hâm Phong vẫn tự nói, “Cám ơn ngươi không hận ta.”

Tiểu Thanh mở mắt ra, không kiễn nhẫn liếc mắt nhìn Liễu Hâm Phong. “Ngươi thật đúng là đáng khinh, lại mong muốn ta hận ngươi?”

“Không, ta muốn ngươi yêu ta!”

Bị một đôi mắt nặng tình nhìn chằm chằm, Tiểu Thanh không được tự nhiên quay mặt sang chỗ khác nhẹ giọng nói, “Ngu ngốc!” Y dừng lại một chút rồi nói, “Chưa thấy ai ngu ngốc như ngươi, lại có thể ngoan ngoãn nằm trong lửa chịu chết!”

“Tiểu Thanh, không phải ta muốn chết, chỉ là thật sự không nhúc nhích được, tối hôm qua bị ngươi làm đi làm lại mất nửa cái mạng, ta đâu còn khí lực chạy trốn?”

“Ngươi tự làm tự chịu!!”

“Ha ha, ta cũng cho là như vậy đấy, khó có được chúng ta “anh hùng sở kiến lược đồng”.”

(Anh hùng sở kiến lược đồng anh hùng suy nghĩ giống nhau.)

Nhìn bộ dạng cười ngốc nghếch của Liễu Hâm Phong, Tiểu Thanh không để ý tới hắn nữa, lại thấy tay hắn ôm bụng, một bộ dạng đau đớn khó chịu, nhịn không được hỏi, “Chuyện gì? Đau bụng?”

Liễu Hâm Phong thở dài cười nói, “Tiểu Thanh, đương nhiên vì ngươi mà ta mới bị đau bụng, có biết tối hôm qua ngươi đã xuất ra vài lần trong cơ thể ta không?”


Vừa dứt lời, bên phải mặt hắn bị trúng một chưởng nặng nề, tiếng tát thanh thúy, cũng không đau như cái tát lúc sáng sớm.

“Loại tiểu nhân như ngươi, đau chết cũng đáng!”

Tiểu Thanh mắng, tay lại đưa đến trước bụng Liễu Hâm Phong, nhẹ nhàng xoa nắn cho hắn.

Cảm thấy ấm áp trong lòng bàn tay, mà tứ chi chạm đến càng làm tâm Liễu Hâm Phong xao động, hắn đặt tay lên mu bàn tay Tiểu Thanh, để nó áp chặt vào bụng mình, sau đó rất nghiêm túc hỏi, “Tiểu Thanh, Liễu Hâm Phong ta suốt đời chẳng bao giờ cầu xin người, hiện tại ta cầu xin ngươi, lưu lại có được không?”

Lưu lại? Tay của Tiểu Thanh bị Liễu Hâm Phong gắt gao giữ lại, y có thể cảm nhận được phần chấp nhất không muốn y rời đi, người này đã làm bị thương y, lại cứu y, thậm chí để y không oán hận mà cam nguyện hạ thân ở dưới, hắn rốt cuộc vì cái gì? Là vì yêu sao?

Nhưng lưu lại thì thế nào? Loại tình yêu này có thể tồn tại được bao lâu, như Liễu Hâm Phong thân ở hồng trần noãn trướng, mỗi ngày hưởng hết nhân sinh vui vẻ phong hoa tuyết nguyệt, sao có thể hiểu bi ai khi làm sát thủ của bọn họ?

Ba lần bốn lượt tâm niệm chi phối muốn giết người này, rồi lại chậm chạp không hạ độc thủ, ở cùng với Tiểu Phi quá lâu, y cảm thấy mình thay đổi thật nhiều, trước đây y quyết sẽ không vì một tên địch nhân mà do dự, nhưng đụng phải một đứa ngốc lại thêm một tên ngốc, Tiểu Thanh cảm thấy mình cũng chẳng khác nào một tên ngốc.

Vừa rồi rời khỏi không lâu liền phát hiện sự tình không ổn, ven đường có lưu lại ấn ký ám sát của Thiên Võng, dĩ nhiên lúc đó lập tức kinh hoảng chạy trở lại, không để ý tới tính mạng lao vào biển lửa cứu người, chỉ vì cái người đã từng làm y bị thương nặng, thậm chí đêm trước còn hạ dược y.

Tựa hồ hiểu được cảm giác trong lòng mình, hai người giao đấu, y sẽ không chút do dự giết người này, nhưng y quyết không cho phép người khác xúc phạm tới hắn, Liễu Hâm Phong, là của y, cho dù chết, cũng chỉ có thể chết trên tay y!

Thấy sắc mặt Tiểu Thanh âm tình bất định, trong lòng Liễu Hâm Phong thầm cười khổ, vừa rồi không nghĩ tới liều mình cứu hắn khiến trong lòng hắn vô vọng từ lâu thoáng chốc liền hồi sinh lại, lúc này mới không ngại cúi đầu cầu xin, nhưng hiển nhiên đây cũng là mơ tưởng của chính mình, người căn bản vô tâm đối với hắn, dù miễn cưỡng lưu y lại, hai người cũng sẽ không khoái hoạt.

Nếu đã quyết định buông tay, cần gì phải tiếp tục mê đắm dây dưa? Liễu Hâm Phong kiềm chế tâm tình khổ sở, đẩy tay Tiểu Thanh ra.

“Tiểu Thanh, lời vừa rồi coi như ta chưa nói qua đi!”

“Liễu Hâm Phong…”

“Ngươi thật sự muốn quay về chỗ tổ chức của mình sao? Ngươi định giao phó thế nào với chủ tử của mình?”

Thấy thần sắc Liễu Hâm Phong lãnh đạm đi, trong lòng Tiểu Thanh cũng khôi phục lại bình tĩnh, y thản nhiên nói, “Ta tự có biện pháp giải thích.”


Bọn họ ở khách *** nhỏ hai ngày, trong lúc đó ngoại trừ cùng nhau dùng cơm, hai bên không nói chuyện với nhau bất kỳ điều gì, đến ngày thứ ba, Tiểu Thanh mua ngựa, nói lời từ biệt với Liễu Hâm Phong.

Hai người yên lặng đi tới cửa khách sạn, Liễu Hâm Phong thấy tay Tiểu Thanh dắt dây buộc, thần sắc nóng lòng lên đường, tâm trạng không khỏi buồn bã, lại khẽ cười nói, “Tiểu Thanh, mong rằng lần kế tiếp gặp mặt, trong tay không phải đang cầm kiếm.”

Tiểu Thanh, mặc kệ thế nào, ta quyết sẽ không rút kiếm về phía ngươi, nếu ngươi muốn tới lấy đầu, ta liền tùy ngươi tới lấy.

“Liễu Hâm Phong…”

Không nói cũng biết bản thân hai ngày nay đều là hoảng hốt bất an, Tiểu Thanh không thể nhìn thẳng vào người trước này, rõ ràng thâm tâm có chút không dứt hắn ra được, nhưng nghĩ tới chuyện hai ngày trước bị truy sát, dứt khoát hạ quyết tâm thản nhiên nói, “Ta không để đáp ứng ngươi điều gì!”

“Không sao, dù sao ta nhất định sẽ không xuất thủ!”

Liễu Hâm Phong cười cười, mắt nhìn Tiểu Thanh tung người lên ngựa, nghênh ngang mà đi, trong lòng hắn lúc này đã yên tĩnh như mặt nước, chỉ lưu lại một tia bi thương lan tỏa không ngừng.

Đột nhiên trong tiếng ngựa hý, không ngờ Tiểu Thanh vội vã vòng trở về.

Đột nhiên trong ngực chợt nảy lên khó hiểu, tim cũng đập liên hồi, chẳng lẽ Tiểu Thanh…

Liễu Hâm Phong vội vàng tiến tới đón, dắt cương ngựa.

Thần sắc Tiểu Thanh có chút phức tạp, y quay đầu lại, làm như không nhìn thấy biểu tình mừng rỡ như điên của Liễu Hâm Phong, nhẹ giọng nói, “Chuyến này ta đi chẳng biết bao giờ mới có thể trở về, có một người ta vẫn không yên lòng, muốn giao phó cho ngươi…”

Mới vừa nghe câu đầu, liền hiểu ý Tiểu Thanh, Liễu Hâm Phong miễn cưỡng cười nói, “Ngươi muốn nói Tiểu Phi sao?”

“Đúng vậy, đó là một đứa ngốc, ta lo lắng vì chuyện của ta, Mộ Dung Tĩnh nhất định không hài lòng với Tiểu Phi, nếu hắn đối xử tử tế với Tiểu Phi thì cũng thôi, nhưng nếu hắn không hề quan tâm tới Tiểu Phi, hoặc là khi dễ y, ta mong ngươi có thể giúp Tiểu Phi rời đi.”

Ở trong lòng ngươi, chỉ có hài tử ngốc kia thôi sao? Trước kia như vậy, hiện tại vẫn là thế này…


Liễu Hâm Phong không cách nào che giấu thất vọng trong lòng, nhưng lại bình tĩnh nói, “Ta nhớ rồi, chuyện ngươi nhờ ta, ta nhất định sẽ làm được!”

“Cảm tạ!”

Tiểu Thanh phi lên ngựa, quay đầu rất nhanh đã chạy xa, chỉ để lại người kia bất đắc dĩ đứng trong cát bụi cuồn cuộn, đang nhìn chằm chằm một người một ngựa đang lao đi mất dạng, nhưng vẫn không nỡ rời đi.

Hết chapter 82