Liễu Hâm Phong dường như ngủ rất sâu, Tiểu Thanh đặt bàn tay lên trán hắn, biết rằng chỉ cần mình nhẹ dùng lực, hắn có thể ngay lập tức sẽ chết dưới chưởng, nhưng nội lực trong lòng bàn tay không ngừng kêu gào quay lại, rất khó xuất ra.
Y lẳng lặng nhìn gương mặt đang ngủ này, từ khi quen biết nhau đây là lần đầu tiên y chăm chú tỉ mỉ nhìn gương mặt Liễu Hâm Phong, nếu không nhắc tới vẻ mặt nhợt nhạt, Liễu Hâm Phong cũng coi là người tuấn mỹ, hắn đang nhắm mắt, nhưng Tiểu Thanh vẫn nhớ rõ đôi mắt đen sáng như nước sơn, chính là đôi mắt khiến y mỗi lần nhìn lại, trong lòng đều sẽ không tự chủ được khẽ nảy lên.
Mỗi lần đi thăm Tiểu Phi, người này luôn như bóng với hình theo mình, không hiểu với thân phận địa vị của hắn vì sao phải đau khổ dây dưa với mình, vẻ mặt người này luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng vừa thấy y tới, lại lập tức tiếp cận tươi cười lấy lòng y, bất quá thỉnh thoảng bị quấy rầy, cũng sẽ cho hắn một nụ cười, hắn sẽ lập tức vui vẻ nhảy tới nhảy lui, như một hài tử chưa trưởng thành.
Cũng không ghét Liễu Hâm Phong, nhưng lại sợ gặp hắn, vì người này là đối thủ của y, y không muốn để đối thủ ngụ ở trong tâm trí mình, vì vậy giao đấu với Liễu Hâm Phong, hạ thủ cũng không lưu tình, y không sai, hắn cũng không sai, sai chính là số phận, số phận của hai người bọn họ chỉ là con cờ trên bàn cờ mà thôi.
Ngón tay Tiểu Thanh nhẹ nhàng lướt qua trán Liễu Hâm Phong, đuôi lông mày, tóc mai, rốt cuộc buông xuống trong tiếng thở dài.
“Vì sao có thể thản nhiên ngủ bên cạnh ta như thế, lẽ nào không sợ ta giết ngươi? Ngươi cùng Tiểu Phi đều ngu ngốc, ngốc đến nỗi ta cũng không đáng xuất thủ.”
Liễu Hâm Phong tỉnh dậy, hắn thấy Tiểu Thanh đang ngồi thẳng trước cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, vội vàng ngồi dậy cầm áo khoác phủ thêm cho Tiểu Thanh.
“Trước cửa sổ gió lớn, đừng để lạnh.”
Tiểu Thanh quay đầu lại hỏi, “Tỉnh rồi?”
“Ngủ một giấc, cảm thấy tốt hơn rồi, ngươi sao rồi?”
“Ta cũng rất khỏe, cái này còn phải cảm ơn ngươi.”
Liễu Hâm Phong kéo tay Tiểu Thanh qua ôn nhu nói, “Giữa chúng ta còn muốn nói cảm ơn sao?”
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thanh cũng nhìn ra ngoài, “Ta vẫn thắc mắc vì sao ngươi lại thích xem cảnh sắc bên ngoài như thế? Ta nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có mấy cái cây thôi mà.”
“Trước đây ta rất ít có cơ hội ngồi xuống tĩnh tại thưởng thức phong cảnh, hiện tại thật khó khắn mới có cơ hội này, dĩ nhiên muốn nhìn cho đủ rồi.”
“Cuộc sống trước kia của ngươi rất khổ cực phải không?”
Tiểu Thanh cười cười, không trả lời.
“Tiểu Thanh, ngươi thích xem phong cảnh như thế, ta đây liền bồi ngươi xem cả đời.”
Liễu Hâm Phong đang ở trong trầm ngâm mơ màng đương nhiên không thể biết ý nghĩ lúc này trong lòng Tiểu Thanh.
Liễu Hâm Phong, xin lỗi, trong sinh mệnh của ta không cần người dư thừa.
“Tiểu Thanh, ta đi ra ngoài mua rượu và thức ăn về, buổi tối chúng ta phải chúc mừng một chút, ngươi nói được không?”
“Được.”
Dù sao nghỉ ngơi một đêm nữa, ngày mai liền có thể rời đi, đêm nay cứ tùy hắn được rồi.
Nhìn Liễu Hâm Phong đi khỏi, ánh mắt Tiểu Thanh lại chuyển ra ngoài cửa sổ.
Thì ra có thể tĩnh lặng thưởng thức phong cảnh cũng là một loại may mắn, đáng tiếc cho tới bây giờ trong sinh mạng của y hai chữ may mắn này chưa từng có.
Ban đêm Liễu Hâm Phong mới trở về, hắn để vài đĩa đồ ăn mua được bày lên bàn, lại mở một vò rượu hoa điêu, rót đầy chén rượu đặt trước mặt mình và Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh đẩy chén rượu ra nói, “Ta chưa bao giờ uống rượu.”
Rượu có thể mê hoặc thần trí người, là tối kỵ của sát thủ.
“Ta cũng không hay uống, có điều rượu hoa điêu trợ giúp vận hành khí huyết, chỉ uống đôi chén đối với thân thể có ích không hại.”
Liễu Hâm Phong vừa nói chuyện lại gắp thức ăn để vào bát Tiểu Thanh nói, “Ăn nhiều một chút.”
Trong lòng Tiểu Thanh có việc, y không muốn đối mặt với ánh mắt ôn nhu nhìn mình của Liễu Hâm Phong, liền chỉ cúi đầu ăn, Liễu Hâm Phong lại đưa chén rượu đẩy tới trước mặt y nói, “Có vài thứ không thử một chút làm sao biết nó không tốt chứ?”
Không thể cự tuyệt ý tốt của đối phương, Tiểu Thanh tiếp nhận chén rượu, cắn răng uống vào, rượu ấm vừa xuống bụng, y lập tức bị sặc ho khan.
Đây là thứ gì, khó uống muốn chết.
Liễu Hâm Phong bước về phía trước giúp Tiểu Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng, hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt vì ho khan mà đỏ lên, nhịn không được khen, “Tiểu Thanh, ngươi thật đáng yêu.”
“Đừng dùng từ đáng yêu để hình dung ta!” Tiểu Thanh lớn tiếng quát lên.
Y là sát thủ, sát thủ là đáng sợ, không phải đáng yêu!
Liễu Hâm Phong làm như không nghe thấy, hắn nâng cằm Tiểu Thanh lên nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Thanh, ngươi thích ta sao?”
“Th…thích…”
Dù sao ngày mai cũng phải đi, sau này cũng không hẹn gặp lại, lừa gạt người cũng không quan trọng gì, chỉ là ánh mắt dịu dàng khiến Tiểu Thanh có chút bất an, y muốn tránh ánh nhìn của Liễu Hâm Phong, hông lại chợt căng thẳng, toàn bộ thân thể liền không tự chủ được nhào vào lòng Liễu Hâm Phong, sau đó đôi môi mềm mại lại nhiệt tình liền rơi lên môi y.
Mùi rượu lưu lại trong miệng đối phương khiến trong ngực Tiểu Thanh một trận hoảng loạn, y dùng lực đẩy cái ôm của Liễu Hâm Phong ra.
Liễu Hâm Phong lảo đảo lùi về phía sau vài bước, hắn nhìn Tiểu Thanh, trên mặt xẹt qua nụ cười khổ nặng nề, nhẹ giọng hỏi,” Tiểu Thanh, tại sao lại muốn gạt ta? Rõ ràng ngay cả một cái hôn ngươi cũng không nguyện tiếp nhận, còn nói thích cái gì?!”
Trong lòng Tiểu Thanh cả kinh, lập tức cười lớn nói, “Ta gạt chỗ nào, chỉ là ngươi quá đột ngột…”
“Thế nào cũng được, Tiểu Thanh, đêm nay ngươi là của ta, đêm nay là đêm chỉ thuộc về hai ta.”
Liễu Hâm Phong lao tới, lần thứ hai ôm Tiểu Thanh vào lòng, không quan tâm ý nguyện của y, cúi người khẩn thiết hôn đôi môi y.
“Buông ra…”
Thật muốn đẩy người khiến tim y hốt hoảng này ra, nhưng đột nhiên nhiệt khí cực lực bành trướng, trong nháy mắt lan ra toàn thân, trong bụng như có lửa đang thiêu đốt, thoáng cái đem toàn bộ nhiệt tình của y đốt lên.
Đôi tay dường như không nghe sai bảo cố sức ôm lấy Liễu Hâm Phong, Tiểu Thanh khẽ thở gấp bắt đầu tiếp nhận cái hôn mãnh liệt của đối phương, y cắn mút đầu lưỡi linh động, lần lượt cuốn lấy nó hút vào trong miệng của mình.
Đây là thế nào, vì sao không quản được chính mình?
Ý niệm này khiến ngực Tiểu Thanh chợt đập mạnh, y cố đẩy Liễu Hâm Phong sang một bên, hai tay chống bàn lớn tiếng thở hổn hển, trong cơ thể có cỗ nhiệt lưu điên cuồng chuyển động, cuốn đi tất cả lý trí của y, không cách nào áp chế dục vọng và tình cảm đang hừng hực thiêu đốt trong bụng, tiếng rên rỉ bất đắc dĩ theo tiếng thở dốc đồng loạt theo miệng truyền ra.
Tiểu Thanh liều mạng điều nội lực chống lại *** đang bốc lên không ngừng trong cơ thể, đôi mắt rực lửa của y căm tức nhìn Liễu Hâm Phong lạnh lùng đứng trước mặt, “Ngươi thật hèn hạ, ngươi hạ dược ta…”
Người sau mặt không thay đổi đáp, “Chỉ là tình dược thông thường, ta hạ cũng không nhiều, vô hại đối với thân thể ngươi.”
“Ngươi vô sỉ… hự…”
Dục vọng đã xông lên đến đỉnh, Tiểu Thanh đỡ lấy mép bàn vùng vẫy lùi về phía sau, lửa giận của y bắn về phía Liễu Hâm Phong hầu như có thể đốt đối phương thành tro bụi, “Ta nên giết ngươi, buổi chiều hôm nay ta không nên hạ thủ lưu tình.”
Liễu Hâm Phong khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói, “Ngươi thật sự là Sát Nhân Vô Xá sao? Ngươi căn bẳn không xứng làm sát thủ, nhẹ dạ, do dự đều là tối kỵ của sát thủ, vì vậy thất bại của ngươi vốn nằm trong dự liệu!”
“Khốn kiếp!…”
Tiểu Thanh thở hổn hển từng ngụm lớn, dục hỏa trong cơ thể hành hạ y đến cơ hồ không đứng thẳng được, y mềm người ngã vào bên cạnh góc bàn, mồ hôi theo trán chảy xuống, y miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Liễu Hâm phong, hiện tại tốt nhất ngươi nên giết ta, bằng không ta nhất định sẽ băm vằm ngươi ra!”
Liễu Hâm Phong nhắm mắt làm ngơ, hắn tiến lên phía trước nâng Tiểu Thanh dậy, ôm y vào ngực.
“Không, Tiểu Thanh, ta vĩnh viễn sẽ không xuất thủ với ngươi, ta biết mình không giữ được ngươi, vì vậy ta chỉ muốn đêm nay, đêm nay ta muốn ngươi chỉ thuộc về một mình ta!”
“Đừng! Buông ta ra…”
Không thoát khỏi bó buộc của đối phương, Tiểu Thanh cắn chặt môi, nhờ chút đau đớn ngăn lại *** đang kêu gào bốc lên, áo của y đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, từng giọt mồ hôi lớn trên trán chảy ra.
“Tiểu Thanh, tại sao muốn khổ như vậy, rõ ràng ngươi cũng muốn ta phải không?”
“Súc sinh, cút ngay! A…”
Giận dữ của Tiểu Thanh chợt ngừng lại, dục vọng đã đứng thẳng bị Liễu Hâm Phong nắm chặt trong tay, đối phương dùng sức chà xát khiến tê ngứa ở hạ thể của y tạm thời giảm xuống, một cỗ hưng phấn không rõ xông thẳng vào đại não, Tiểu Thanh nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ.
“Tiểu Thanh, kỳ thực ngươi cũng thích ta một chút đúng không? Bằng không với tính cách của ngươi, sợ rằng dẫu có chết cũng sẽ không để người khác chạm vào?”
Lời thì thảo nhỏ nhẹ của Liễu Hâm Phong không biết để nói cho đối phương nghe, hay đang an ủi mình, môi hắn điên cuồng cắn vành tai, cần cổ Tiểu Thanh, hắn là một nam nhân, đương nhiên biết làm sao để khiêu khích *** của nam nhân, mà Tiểu Thanh vì liên quan đến tình dược, khuôn mặt đã ửng đỏ, ánh mắt y bắt đầu mơ màng, lý trí đang liều mạng giãy dụa trước nhiệt tình âu yếm và khiêu khích của Liễu Hâm Phong từng chút từng chút tan vỡ, hàm răng đang cắn chặt môi dần buông lỏng, đôi môi y hé mở, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Rốt cuộc không nhịn được đưa tay ôm Liễu Hâm Phong vào lòng, để cơ thể mình dán chặt vào hắn, cố sức vặn vẹo ma sát thân thể nóng như lửa của mình, đón lấy mơn trớn của hắn, mà dục vọng như từng đợt sóng cuộn xô tới khiến Tiểu Thanh càng thêm không tự chủ được mà kêu lên.
“Tiểu Thanh, ngươi là của ta, là của ta!”
Liễu Hâm Phong ôm ngang Tiểu Thanh đặt lên giường, một bên vừa cắn y, một bên lớn tiếng nói, nhưng Tiểu Thanh đang trầm ngâm trong bể dục căn bản không cách nào nghe rõ lời hắn, y cũng chỉ ôm chặt lấy Liễu Hâm Phong, môi không ngừng lướt lên cơ thể hắn, theo bản năng liều mạng tìm cách phóng ra dục vọng của mình.
Ánh nến chập chờn bất định, hai thân thể lăn lộn, trong tiếng rên rỉ quần áo bị cởi sạch, điên cuồng mà ôm hôn cuốn lấy đối phương, rốt cuộc chậm rãi hợp thành một thể, sau một ánh nến cuối cùng tất cả đều quay về với đêm tối.
Hết chapter 80