Ta đuổi Tiểu Lục về nơi ở, sau đó một mình đi ra ngoài, đợi bóng đêm dần dần rơi xuống, ta liền lẻn vào Miên Phượng Các, thân thể nhảy một cái, từ cửa sổ hé mở lật mình vào trong phòng.
Lúc tới đã thăm dò, nữ nhân kia là đầu bài của Miên Phượng Các, ta không hỏi tên, một người chết không cần có tên.
Nữ tử đang trang điểm trước gương vẫn không biết chuyện gì xảy ra, đôi tay lạnh lẽo của ta đã bóp trên cổ ả, nữ nhân thấp hèn này dám câu dẫn Tĩnh, ả không xứng để ta xuất kiếm, ta cũng không muốn ả ta được chết nhẹ nhàng như vậy.
Ánh mắt nữ tử hoảng sợ thông qua tấm gương hướng về phía ta, mà mặt nạ bạc trên mặt càng làm ả thêm sợ hãi há hốc mồm, thân thể ả run rẩy vô lực, tiếng ho khan từ cổ họng truyền ra, lại không phát ra được tiếng nào.
Thấy trong mắt ả hiện ra tuyệt vọng, tay vô lực rũ xuống, ta biết chỉ cần dùng lực nhẹ một chút, có thể lấy mạng ả.
Nhưng, chẳng biết tại sao, tay lại nới lỏng.
Trước mắt hiện ra nét mặt tươi cười ấm áp của Tĩnh, ta biết Tĩnh không thích ta tùy ý giết người, mà ta không muốn làm chuyện khiến Tĩnh mất hứng.
Huống hồ, giết ả thì có ích lợi gì? Tình nhân của Tĩnh ta có thể giết hết được sao? Nếu đã quyết định buông tay, hà tất phải khổ sở dây dưa?
Nghĩ như vậy, liền thả tay đang khóa yết hầu nữ nhân kia ra.
Từ cửa sinh tử dạo qua một vòng trở về, nữ nhân đã co quắp trên mặt đất, toàn thân vẫn không ngừng run như cầy sấy, ta không nhìn ả nữa, xoay người nhảy khỏi lầu các, hòa vào đêm tối mênh mông.
Rất nhanh ta đã trở về nơi ở, đó là một khu nhà cũ tùy ý mua, rất nhỏ cũng rất hẻo lánh, nhưng hợp với ý ta, ta vốn không có bằng hữu, sau này cũng không có ý định gặp gỡ ai, nơi ở như vậy thích hợp với ta.
Ta đẩy cửa đi vào, Tiểu Lục chắc đang ngủ, không thấy mảy may tiếng động.
Nhưng vừa vào cửa, bản năng cảnh giác khiến ta lập tức cảm thấy không ổn, tay trái như tia chớp, lưỡi đao băng đã đâm về phía ngực đối phương.
Đối phó với địch thủ, ta chưa từng nương tay.
Nhưng mà, một khí tức quen thuộc khiến lưỡi đao băng cứng ngắc ngừng lại trước ngực, tay cầm lưỡi đao sắc bén của ta hơi run, không thể tin được vào cảm giác của mình, người ta ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt ta, mà ta, thiếu chút nữa lại đả thương hắn…
Sư huynh không cho Tĩnh uống vong tình sao? Gặp nhau ngày ấy…
Hơi do dự, liền cảm giác bên hông chợt căng, ta đã được gắt gao ôm chặt vào lòng Tĩnh, sau đó trước mắt sáng ngời, ánh nến nhu hòa được đốt lên, dưới ánh nến, trên khuôn mặt ôn hòa của Tĩnh lưu động ý cười dịu dàng.
Ta được Tĩnh ôm rất chặt, ta tham lam hít vào khí tức khiến ta động tâm triền miên, thân thể lại có chút mềm nhũn ra.
Đôi tay run rẩy ngập ngừng di chuyển quanh thân ta, Tĩnh cúi xuống thì thào bên tai ta, “Tiểu Phi, Tiểu Phi, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi.”
Hai chữ này khiến tim ta lạnh lẽo, nếu như ta và Tiểu Phi không phải dùng chung một thân thể, nam nhân này vĩnh viễn cũng sẽ không nhớ đến ta…
Lưỡi đao sắc bén một lần nữa đặt lên yết hầu hắn, ta trầm giọng nói, “Buông tay!”
Uy hiếp của ta không mang đến bất cứ tác dụng gì, Tĩnh càng táo tợn mà ôm ta chặt hơn, hắn hôn lên tóc mai cùng vành tai ta, thấp giọng nói, “Ngươi cái đứa nhỏ nhẫn tâm này, sao lại cam lòng vứt bỏ ta, có biết ta tìm ngươi bao lâu rồi không? Ta cũng hết cách rồi, vậy mới dùng tiền tìm người hàng ngày cùng ta đi dạo trên đường, ta biết nếu ngươi không uống vong tình, nhìn thấy ta ở cùng nữ nhân khác, nhất định sẽ xuất hiện, ta thật lo lắng, lo lắng ngươi đã uống vong tình rồi…”
Sẽ không, ta vĩnh viễn cũng sẽ không uống!
“Có biết không? Khi thấy ngươi từ tửu lâu chạy vội ra, ta cảm giác được ngươi chính là Tiểu Phi, ta theo ngươi tới nơi ngươi ở, sau đó nhìn thấy Tiểu Lục, ta rất vui, ta biết mình không nhận nhầm người, Tiểu Phi, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi.”
Mặt nạ bạc được Tĩnh tháo xuống, nụ hôn của hắn từ vành tai đến cần cổ rồi xuống xương quai xanh, sau đó đến đôi môi ta, hai chữ Tiểu Phi thì thào trong miệng hắn tựa như thiết chùy đập từng cái vào tâm ta, đập đến tâm ta không ngừng đau đớn…
Mộng đã kết thúc, vì sao ngươi còn không tỉnh lại? Ngươi tội gì phải lừa mình dối người như vậy?
Ngươi biết rõ ta không phải Tiểu Phi của ngươi, vĩnh viễn cũng không phải!
Đố kỵ và không cam chịu từ đáy lòng đột nhiên dâng lên, ta vung chưởng đẩy Tĩnh qua một bên, biết võ công Tĩnh vì Bích tàm cổ chỉ còn lại phân nửa, chưởng của ta đánh đến Tĩnh cũng không quá dùng sức, mặc dù vậy, hắn vẫn lùi về phía sau mấy bước, kinh ngạc nói, “Tiểu Phi…”
Ta lạnh lùng nói, “Cút!”
Ánh nến chập chờn chiếu lên đôi mắt thương tâm muốn chết của Tĩnh không xót lại gì.
“Vì sao? Vì sao muốn ta uống vong tình, vì sao muốn né tránh ta?”
Hai ngón tay ta chợt xuất ra, đoạt lại mặt nạ bạc trong tay Tĩnh, lạnh lùng nói, “Bởi vì ta cũng không phải Tiểu Phi, ta là sát thủ Hình Phi! Tiểu Phi ngươi muốn tìm vĩnh viễn cũng sẽ không trở về, bởi vì sự hiện hữu của hắn chỉ là ảo ảnh của bản thân ta, ta tỉnh, hắn đương nhiên là biến mất, vì vậy, lập tức cút đi!”
Đôi tay chợt căng, ta lại bị Tĩnh tiến tới cố sức nắm lấy, hắn kêu lên, “Ta biết ngươi là Tiểu Phi, nếu như ngươi không phải, tại sao lại buông tha ta? Còn liều mạng cứu ta? Nếu như ngươi không phải, vậy hôm nay nhìn thấy ta cùng nữ tử khác ở một chỗ, dáng vẻ thất hồn lạc phách của ngươi lại vì cái gì? Ngươi là sát thủ, sát thủ quan trọng nhất là cảnh giác và đề phòng, nhưng ngươi lại không phát hiện ta một đường theo ngươi tới đây, Tiểu Phi, Tiểu…”
Ta hất tay Tĩnh ra, xoay người đi ra ngoài, lửa giận và đố kỵ bốc lên thậm chí còn có cả sợ hãi cứ một mực hành hạ ta, tiếp tục ở cùng một phòng với Tĩnh, ta cũng không biết chính mình sẽ làm ra cái gì nữa.
Ta không phải Tiểu Phi, ta không muốn làm vật thay thế người khác, bởi vì vật thay thế kia, ta biết mình vĩnh viễn cũng không sánh bằng hắn!
Đi nhanh ra ngoài, không hề quay đầu lại, Tĩnh lại theo sát ta mà nói to, “Ngươi là Tiểu Phi của ta, ta sẽ không để ngươi tiếp tục làm cái gì mà sát thủ, ngươi tin hay không nếu đi tiếp một bước nữa, ta sẽ đem tướng mạo thực sự của ngươi vẽ thành chân dung, dán khắp mọi nơi, khiến ngươi không thể làm được sát thủ nữa!…”
Ta chợt dừng bước, lửa giận cũng không áp chế được nữa mà dâng lên.
Cho tới bây giờ chưa có ai dám uy hiếp ta, chưa từng có! Mà nam nhân này, hắn lại dám nói chuyện với ta như vậy! Chỉ vì hắn ỷ vào ta yêu hắn, thậm chí dễ dàng tha thứ cho hắn lần nữa, hắn liền tự cho rằng có thể muốn làm gì thì làm!
Trong lúc nhất thời lệ khí ngoan độc chợt bạo phát, ta thả người nhảy đến cạnh hắn, giữ chặt cổ hắn lạnh lùng nói, “Ngươi lại dám uy hiếp ta?! Được, không phải ngươi đã biết dung mạo của ta sao? Ta liền khiến ngươi lập tức quên đi tất cả!”
Ta kéo lấy vạt áo trước ngực Tĩnh, đẩy hắn ngã lên bàn, đưa tay lấy thuốc ra, bóp hàm hắn, để hắn há miệng, cứ như vậy đổ thuốc vào.
Ta thấy trong mắt Tĩnh chợt lóe lên hoảng sợ, ánh mắt kinh hoảng càng khiến ta phẫn nộ, Tĩnh nhìn Tiểu Phi vĩnh viễn đều là cưng chiều yêu thương, vĩnh viễn đều tràn đầy ái ý, quyết không phải là hoảng sợ, tại sao muốn dùng loại ánh mắt này nhìn ta, đơn giản vì ta không phải là Tiểu Phi đúng không?
Lạnh lùng nhìn Tĩnh vùng vẫy dưới tay ta, loại vùng vẫy này trong mắt ta yếu ớt đến đáng thương, không nói đến võ công chỉ còn phân nửa của hắn, dù là lúc trước, hắn cũng không phải là đối thủ của ta!
Ta cười lạnh nói, “Ngươi vừa rồi không phải rất lợi hại sao? Sau khi uống vong tình xong xem ngươi còn uy hiếp ta thế nào?”
Không cách nào kháng cự bị ép uống dược thủy, Tĩnh phát ra một tiếng thét tuyệt vọng chói tai, nhãn thần vạn phần hoảng sợ kia đã biến thành tuyệt vọng, mặc kệ cùng oán hận, lạnh lùng căm tức nhìn ta.
Tâm cả kinh, bình thuốc trong tay trượt xuống, ta ngơ ngác buông lỏng tay đang khống chế Tĩnh ra, không thể tin mọi thứ xảy ra trước mắt.
Ta đã làm cái gì? Ta lại có thể đối xử với Tĩnh như vậy, hắn là người ta yêu nhất mà.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy ánh mắt điên cuồng tuyệt vọng như vậy của Tĩnh, ánh mắt hung hăng, oán độc này nhìn thẳng vào ta…
Đừng, Tĩnh, đừng nhìn ta như vậy! Ta không cố ý, lệ khí lúc đó ngay bản thân ta cũng không khống chế được…
Ta mở miệng muốn nói cho Tĩnh biết hắn uống căn bản không phải là vong tình gì, đây chẳng qua chỉ là thuốc ta dùng chữa ho, vong tình đã bị ta ném vào sông Tần Hoài rồi, vừa rồi ta chỉ muốn hù dọa hắn một chút.
Nhưng không đợi ta lên tiếng, cái tát ác liệt đã vung tới gương mặt ta, ta bị đánh lùi về phía sau mấy bước, trong cổ họng nhất thời tràn ngập mùi máu tanh.
Tĩnh chưa từng ra tay nặng như thế với ta, ta biết hắn phẫn nộ đến cực điểm, ta không biết nên làm gì bây giờ, thân hình vừa đứng vững, cổ áo theo đó đã bị níu lại, Tĩnh kéo ta đến trước giường, hung hăng ném lên, sau đó đem ta áp chặt dưới thân, lớn tiếng cười lạnh nói, “Ngươi có tư cách gì bắt ta quên? Cho rằng một bình vong tình thì có thể khiến ta quên hết mọi thứ sao? Vĩnh viễn cũng sẽ không, ta sẽ không quên Tiểu Phi, sẽ không!!”
Hết chapter 111