Nhìn đôi mắt trong trẻo kia lóe lên chuyển động bất định, Mộ Dung Trí không khỏi thầm thở dài trong lòng.
Hơn mấy tháng trước khi hai người quen nhau, đứa bé này dường như không có nhiều thay đổi, hơi ngốc nghếch, hơi ngây thơ, còn có chút cố chấp, nhưng ánh mắt y nhìn về phía mình luôn luôn sáng như gương, không giống như bây giờ đã có sợ hãi và cảnh giác, Mộ Dung Trí biết, đêm đó sau khi hắn reo rắc hoảng loạn, giữa bọn họ không bao giờ có thể trở lại như trước.
Bản thân không giữ được liền đem nó hủy đi, đây luôn là tác phong của Mộ Dung Trí, nhưng đêm đó khi hắn thấy hài tử khắp người đều là vết máu ngã trong viện, không chút tiếng động, hắn cũng đã hối hận, vì lợi ích và thể diện, hắn đã làm một việc ngu xuẩn nhất từ trước đến nay, mọi thứ hắn sở hữu đều có thể tính được rõ ràng, lại duy chỉ có một việc sót lại ─ hắn có thể xóa đi Tiểu Phi bên cạnh hắn, nhưng không cách nào xóa được những hồi ức liên quan đến bọn họ.
Còn nhớ trước khi đi Mộ Dung Viễn không thể tin nổi nhìn hắn, người đời vẫn nói ngươi máu lạnh, ta nghĩ có chút nói quá lên, không ngờ lời đồn không phải là giả, Tam ca ngươi thật đúng là vô tình vô nghĩa.
Thì ra mình thật sự vô tình vô nghĩa, lúc Mộ Dung Trí cầm hộp dầu nhỏ trên tay nghĩ thầm trong lòng.
Hài tử kia đem tất cả những thứ quan trọng của mình đưa cho hắn mà không giữ lại chút nào, hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ánh mắt chân thành tha thiết nhìn hắn nói, những thứ tốt nhất của ta đều đưa cho ngươi.
Thì ra hết thảy những gì hắn có không trân quý bằng câu nói này.
Đáng tiếc đợi khi hắn hiểu sự thực này thì đã là cảnh còn người mất.
Khi biết Tiểu Phi còn sống, Mộ Dung Trí không khỏi vui mừng trong lòng, hắn muốn mang hài tử này trở về, muốn tất cả bắt đầu lại một lần nữa, nhưng lại không dám đối diện với gương mặt tràn đầy tuyệt vọng của hắn, mà khi hắn lấy hết dũng khí muốn thực hiện thì trong phủ lại truyền đến lời đồn Mộ Dung Nhị công tử sủng ái Tiểu Phi, điều này làm hắn chẳng biết nên mở miệng thế nào với người quan trọng của Nhị ca.
Ngày đó chỉ muốn ra ngoài giải khuây một chút, không ngờ ngoài ý muốn phát hiện thấy Tiểu Phi ở chợ, biết rõ hài tử sẽ không như trước đây nhìn thấy hắn mặt liền vui vẻ nhào tới, nhưng khi hắn thấy đôi mắt trong trẻo không còn mê luyến và ỷ lại kia, mà chỉ có cảnh giác cao độ, thì tim hắn không ngừng đau dữ dội, hắn biết hắn làm tổn thương Tiểu Phi, mà vết thương kia vĩnh viễn không thể bình phục.
Vì vậy sau khi biết Tiểu Phi mất tích, hắn cũng phân phó hạ nhân tìm kiếm khắp nơi, nhất định hắn phải tìm thấy hài tử trước Nhị ca, giữ chặt hắn trong tay, không bao giờ đánh mất nữa, bởi vì hắn nhìn ra, tình cảm Nhị ca dành cho Tiểu Phi chắc chắn không đơn giản chỉ là sủng ái như vậy, nhưng thiên ý trêu ngươi, sau khi vòng quanh một vòng, bọn họ lại về Trích Tinh Lâu.
Có phải lúc trước hắn đã quá đáng, nên ngay cả ông trời cũng không giúp hắn?
Tiểu Phi, xin lỗi…
Bắt đầu từ hôm nay, ta liền chính thức thành tiểu đồng hầu hạ Tam công tử, đây là Tam công tử chỉ đích danh, ta chỉ là một hạ nhân đương nhiên không thể nói được gì.
Tô đại ca nói thương thế trước ngực Tam công tử bị trúng chưởng nặng hơn, tốt nhất nên ở Trích Tinh Lâu tĩnh dưỡng mấy ngày, hắn có thể căn cứ vào tình trạng thương thế của Tam công tử mà tùy thời đổi thuốc, rốt cuộc ta vừa chăm sóc vết thương của mình đồng thời cũng phải hầu hạ Tam công tử, cả ngày bận rộn lu bù, khỏi phải nói trở về phòng là ngủ, ngay cả nhìn mặt Nhị công tử một chút cũng khó khăn, mà Nhị công tử cũng rất ít qua thăm, cho dù tới cũng sẽ không nói chuyện với ta, coi như ta không tồn tại, ta đoán rằng không biết có phải vì ta trở thành xấu xí hay không.
Trưa ngày thứ ba, ta lấy chén thuốc sắc cho Tam công tử, đang bưng chén thuốc rẽ qua hành lang, chợt nghe có người sau lưng gọi, “Tiểu Phi!”
Là thanh âm của Nhị công tử, ta vội vàng xoay người.
Nhị công tử bước nhanh tới, hôm nay hắn mặc bạch y bó sát người, càng giống tiên tử thanh dật thoát tục, đối với ánh mắt mỉm cười kia, ta không khỏi đỏ mặt lên.
Hai ngày nay Nhị công tử không nói chuyện với ta, càng không cười với ta, khiến cả ngày ta đứng ngồi không yên, ngay cả ngủ cũng không ngon.
“Nhị công tử.”
“Tiểu Phi, chăm sóc người khác rất mệt mỏi à? Chính ngươi bị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi mà, có muốn ta tìm người khác thay ngươi không?”
“Không cần, không cần, ta rất khỏe.” Sợ Nhị công tử lo lắng, ta vội vàng lắc đầu nói, “Ta sớm tối đều ngâm nước thuốc, cũng đổi thuốc chỗ bị thương, thương thế của ta không có gì đáng ngại.”
Nhị công tử cười cười, hắn đưa tay trước mặt ta, trên bàn tay trắng trẻo của hắn đặt Tiểu Quy.
“Tiểu Quy?”
“Đúng vậy, lâu rồi Tiểu Phi không nhắc tới Tiểu Quy, có phải đã quên rồi không?”
“Mới không có đâu.”
Ta chu mỏ một cái, không phải ta quên, là ta căn bản không có cơ hội tới phòng tìm nó mà.
“Tiểu Phi, ngày mai Tam đệ ta sẽ về Lạc Diệp sơn trang, còn ngươi?”
Sao?
Ta ngẩng đầu kỳ quái nhìn Nhị công tử, không rõ ý tứ của hắn.
“Sáng nay Tam đệ nhắc đến chuyện của ngươi với ta, hắn muốn ngươi cùng hắn trở lại.”
“A…”
Chẳng trách sáng nay lúc Nhị công tử tới thăm Tam công tử, Tam công tử bảo ta đi ra ngoài, thì ra bọn họ nói chuyện của ta.
Không được, ta muốn ở cạnh Nhị công tử!
Những lời này gần như thốt ra, rồi lại khiến ta miễn cưỡng nhịn trở lại, bộ dạng hiện tại này khiến ta có chút nản lòng thoái trí, ta suy nghĩ một chút liền thật nhỏ giọng nói, “Ta hết thảy đều nghe Nhị công tử an bài.”
Nhị công tử muốn ta lưu lại thì ta lưu lại, muốn ta rời đi thì ta rời đi, ta không muốn làm chuyện khiến hắn không vui.
Nhưng hồi lâu không nghe thấy Nhị công tử trả lời, trước ngực lại ấm áp, Nhị công tử nhét Tiểu Quy vào lòng ta, nhẹ giọng nói, “Tới chăm sóc Tam đệ đi.”
“Nhị công tử…”
Nghe ra không vui trong giọng nói, ta kinh ngạc ngẩng đầu, Nhị công tử cũng đã xoay người rời khỏi.
Có phải ta lại nói sai không?
Ta biết mình rất ngốc, luôn luôn nói sai, nhưng nếu ta nói sai thì có thể sửa cho đúng mà, sao lại xoay người rời đi, ngay cả một cơ hội sửa chữa cũng không cho ta?
Ta buồn bã ỉu xìu trở lại phòng Tam công tử, hầu hạ hắn uống thuốc, sau đó ngồi một bên ngơ ngơ ngác ngác.
“Tiểu Phi, có phải có chuyện gì không vui không?”
Bị Tam công tử hỏi, ta vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Y thuật Tô đại ca thực sự rất cao minh, *** thần Tam công tử tốt hơn nhiều so với trước, có điều phần lớn thời gian chúng ta tương đối im lặng, Tam công tử không phải là một người nói nhiều, mà ta không giống trước đây có thể không hề cố kỵ mà tán gẫu trước mặt hắn, vì vậy trong phòng luôn rất yên tĩnh, điều này làm cho ta cảm thấy khó chịu.
Tam công tử tựa ở đầu giường lẳng lặng nhìn ta chăm chú, ta bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên, liền nói, “Tam công tử, ngươi có khát không? Ta rót cho ngươi chén trà nha.”
“Ta không khát, Tiểu Phi, ngươi qua đây.”
Ta theo lời đi tới trước giường, sau đó tay đã bị Tam công tử cầm chặt trong bàn tay hắn, hắn nhìn ta nói, “Tiểu Phi, giống như trước vậy, gọi Trí ca ca được không?”
Bị Tam công tử đề nghị như vậy, ta thực sự không có cách nào không đáp ứng, nhưng ba chữ đã từng gọi rất dễ dàng hiện tại lại nặng hơn ngàn cân, khiến ta há miệng, nhưng trước sau đều không gọi ra được.
Chỉ nghe Tam công tử từ từ thở dài nói, “Không cần miễn cưỡng, kỳ thực gọi là gì cũng đều giống nhau, trong lòng Tiểu Phi, ta không bao giờ còn là Trí ca ca của ngươi nữa.”
“Tam công tử…”
Tam công tử không đáp, hắn lấy từ trong ngực một món trang sức đưa tới trước mặt ta nói, “Cái này là ngọc trụy của Tiểu Phi, Tiểu Phi lấy về đi.”
Tơ tuyến ngũ sắc treo dưới ngọc hồ điệp nhẹ nhàng đung đưa trước mắt ta, khiến lòng ta run lên, nhớ lúc đó ta cũng là tâm tình không tốt như vậy, Tam công tử lấy ra dỗ cho ta vui vẻ, nhưng hiện tại ta đã có Tiểu Quy, vì vậy lắc đầu.
Tam công tử cười gượng nói, “Không cần nữa sao… Tiểu Phi, dù sao ngươi vẫn trách ta.”
“Không phải, không phải!” Sợ Tam công tử nghĩ linh ***, ta vội vàng lấy Tiểu Quy ra cho hắn nhìn rồi nói, “Bởi vì ta đã có Tiểu Quy rồi, Tam công tử ngươi xem, trên bụng Tiểu Quy còn khắc tên ta này, Nhị công tử nói như vậy sẽ không có người nói là ta trộm nữa.”
Ta thấy Tam công tử nhìn chằm chằm Tiểu Quy hồi lâu như có điều suy nghĩ, sau đó dời ánh mắt về phía ta, gương mặt lạnh lùng cao ngạo hiện lên một tầng cô đơn nhàn nhạt.
“Ta luôn coi danh dự thân phận rất quan trọng, cả ngày nóng vội với danh lợi, nhưng khi kiếm của Khuất Chiến đâm vào ta, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Tiểu Phi. Thì ra lúc con người đến ranh giới sống chết, mới biết thứ gì là quan trọng nhất, Tiểu Phi, vì sự ích kỷ của ta, cứ như vậy đánh mất ngươi có phải không?”
Hết chapter 62