“Tiểu Phi!!”
Là tiếng kêu kinh hoảng của Tam công tử, cùng lúc đó, bả vai ta căng thẳng, bị người kéo ném ra ngoài, chân ta không kịp thu lại, cả người liền ngã nhào, khiến đầu ta choáng váng.
Đau quá!!
Miệng ta rách ra, quỳ rạp trên đất nửa ngày không đứng lên được.
Có lầm không thế, ta van ngươi muốn cứu người thì dùng phương pháp ôn nhu hơn có được không vậy? Không chỉ hết sức quẳng ngã ta, còn túm bả vai ta, khiến vết thương trên vai lại đau lợi hại.
Trong mưa phùn, một bạch y nhân đeo mặt nạ màu xám bạc đứng giữa Tam công tử và Khuất Chiến, một kiếm của hắn đẩy lùi Khuất Chiến, thu kiếm, đứng lặng im, nhanh như lưu *** (sao băng), động tác lưu loát, cũng cảm thụ được sát khí của đối phương, ánh mắt Khuất Chiến nhìn về phía hắn có vẻ ngạc nhiên bất định.
“Sát Nhân Vô Xá!!”
Sát Nhân Vô Xá? Đây chính là sát thủ có tiền thưởng cao nhất trong truyền thuyết kia?
Mặt nạ xám bạc che khuôn mặt Sát Nhân Vô xá nghiêm nghiêm thật thật, ta có chút tò mò nhìn gương mặt bạc này, trong đầu chợt chấn động một cái, mặt bạc này thật quen thuộc, ta đã gặp qua ở nơi nào…
Kinh ngạc lóe lên rồi biến mất, Khuất Chiến bình tĩnh lại, hắn lạnh lùng nói, “Ngươi là người phương nào? Lại dám giả mạo Sát Nhân Vô Xá?”
Sát Nhân Vô Xá không đáp, lại quay đầu hướng Tam công tử quát lên, “Lập tức rời đi!!”
Tiếng nói vừa dứt, trường kiếm của hắn chợt bức thẳng tới Khuất Chiến, lưỡng kiếm giao nhau, ánh lửa tóe ra, Khuất Chiến lùi về phía sau vài bước, hắn lại thất thanh nói, “Sát Nhân Vô Xá!”
Sát Nhân Vô Xá lạnh lùng nói, “Nghe danh không bằng gặp mặt, Hoàng Tuyền Khuất Chiến cũng chỉ thế thôi.”
Thấy hai người triền đấu một chỗ, ta nhân cơ hội đỡ Tam công tử tới ngựa, dìu hắn ngồi lên.
Sắc mặt Tam công tử tái nhợt, một kiếm Khuất Chiến đâm vào ngực trái hắn tới tận vai, tựa hồ thương thế không chỉ chỗ này, tay Tam công tử vẫn giữ trước ngực, như đang chịu đựng đau đớn.
“Tiểu Phi, lên ngựa!”
Tam công tử đưa tay kéo ta lên ngựa, ta ngồi trước người hắn, giữ cương ngựa, nhưng lại không biết đi hướng nào.
Tam công tử từ phía sau ta đưa tay tới, cầm cương ngựa, hướng bên phải phóng ngựa chạy đi, ta không dám nhúc nhích, đành phải ôm chặt lấy cổ ngựa.
Lúc đầu Tam công tử còn có thể ngồi vững, nhưng theo đường chạy của ngựa, thân thể hắn dần dần lung lay, cuối cùng cả người dựa vào lưng ta, lòng ta kinh hoảng, vội vàng đưa tay kéo cương ngựa, giục ngựa đi nhanh.
Trời ơi, ai tới cứu ta mau, ta chỉ có kinh nghiệm cưỡi ngựa một lần, nhưng tình huống này so với lần kia còn hỏng bét hơn, làm sao để ngựa đi chậm lại, ta không biết nữa…
Ta thử nắm chặt cương ngựa, quả nhiên tốc độ chạy chậm lại, nhưng thân thể Tam công tử cũng nghiêng sang một bên, rơi xuống ngựa.
Không được!
Dưới tình thế cấp bách ta vội vàng túm tay Tam công tử, kết quả thân thể mất đi cân bằng, cũng lập tức ngã xuống, trước mắt lập tức liền mọc lên một chuỗi sao kim, mấy ngày nay thực sự không may, không phải vai thì liền là đầu, bị thương liên miên.
Không để ý tới cái trán bị ngã đau, ta vội vàng đứng lên chạy tới cạnh Tam công tử, đỡ lấy người hắn, cầm tay áo hắn liên tục lắc.
Sắc mặt Tam công tử trắng như tờ giấy, hắn hư nhược lắc lắc đầu với ta, “Tiểu Phi, ta không sao… khụ khụ…”
Một đường máu theo khóe miệng hắn chảy xuống, ta vội vàng đưa tay lau đi, ngay lúc này một tiếng sấm bổ xuống, con ngựa kia hoảng sợ, hí dài một tiếng chạy như bay về phía trước, đảo mắt liền biến mất trong mưa bụi, ta mở mắt trừng trừng nhìn nó chạy đi nhưng chẳng có biện pháp nào.
Ta nhìn chung quanh một chút, phát hiện ven đường có một tiểu đình nghỉ chân, vội vàng dùng sức nâng Tam công tử dậy, lảo đảo đi vào đình.
Khuất Chiến cũng không đuổi theo, vừa nhìn hắn đánh nhau với Sát Nhân Vô Xá, tuy rằng không biết tại sao kim bài sát thủ kia lại muốn cứu chúng ta, bất quá có hắn ngăn Khuất Chiến, ta nghĩ chúng ta tạm thời an toàn.
Chỉ là không có ngựa, chúng ta làm thế nào mới có thể trở về thành?
Tam công tử đang ngồi dưới đất tựa vào một bên cột trong đình, sắc mặt hắn so với vừa rồi càng khó coi, tựa hồ đang cố tự mình chống đỡ, hắn thở hổn hển nói, “Tiểu Phi, ngươi cứ kệ ta, nhanh tới Trích Tinh Lâu tìm Nhị ca ta.”
Ta liều mình lắc đầu.
Tam công tử vì ta bị thương thành như vậy, sao ta có thể bỏ mặc hắn?
Thái độ kiên quyết của ta làm nhãn tình Tam công tử sáng lên, hắn nhìn ta không chớp mắt hỏi, “Tiểu Phi, nếu như lần này chúng ta không có việc gì, ngươi có nguyện theo ta trở về không?”
Ôn nhu trông đôi mắt chớp động kia ta chưa từng thấy, khiến tâm ta run lên, ta biết Tam công tử là một người nghiêm túc lạnh lùng, trong mắt hắn vĩnh viễn là thứ ánh sáng lạnh lẽo, biết đâu lúc đó ta bị phần lanh lùng nghiêm nghị của hắn hấp dẫn, nhưng hiện tại ta thích chính là nụ cười nhu hòa có thể ngọt tới tim của Nhị công tử.
Ta không biết nên gật đầu hay lắc đầu, nhưng lại không muốn tổn thương Tam công tử, chỉ có thể dùng khẩu hình khi phát âm không ngừng nói, “Tam công tử, ngươi sẽ không có chuyện gì, ngươi sẽ không có chuyện gì.”
“Gọi ta một tiếng Trí ca ca đi…”
Ta…
Không rõ vì sao lúc trước Tam công tử muốn giết ta, hiện tại lại liều mạng cứu ta, thậm chí còn muốn ta gọi hắn giống như trước, ta do dự, Tam công tử lại đột nhiên cầm tay áo ta, vội vàng hỏi, “Tiểu Phi, ngươi không muốn theo ta trở lại, có phải vì ngươi thích ─”
“Đốc đốc đốc…”
Một trận vó ngựa cấp tốc truyền đến từ xa, ta sợ là đồng đảng của Khuất Chiến, vôi vàng kéo Tam công tử cúi đầu xuống che người lại, lại nghe tiếng vó ngựa theo đường lớn chạy thẳng về phía trước, trong mưa lạnh có tiếng người gọi, “Công tử…”
Là tiếng của Huỳnh Tuyết, nàng đang gọi công tử, chẳng lẽ là Nhị công tử?
Ta lập tức đứng dậy vội chạy ra khỏi tiểu đình, đã thấy mấy con ngựa chạy về phía trước, mắt thấy càng ngày càng xa, ta gấp đến độ giậm chân, nhưng lại không thể phát ra được tiếng gọi họ.
Không thể đi! Bên kia là nơi Khuất Chiến và Sát Nhân Vô Xá đối đầu, qua đó rất nguy hiểm…
Nhị công tử, Nhị công tử…
“Nhị công tử…!!”
Một cỗ nhiệt khí xông thẳng lên, tiếng hét mang theo lo lắng lại thốt ra.
Ta có thể nói chuyện?…
Không kịp vui mừng, ta lập tức liều mạng kêu to.
“Nhị công tử, Nhị công tử, Nhị công tử…!!”
Bởi vì thật lâu không nói, thanh âm của ta có chút khàn khàn, hơn nữa tiếng gọi làm cổ họng mơ hồ bỏng rát, ta cũng không lo được nhiều như thế, chỉ lạc giọng tận lực kêu to.
Tuấn mã đang chạy như bay phía trước hí dài một tiếng, chợt ngừng lại, trong mưa phùn ta thấy một người quay ngựa lại, chạy vội về phía ta.
“Nhị công tử!”
Quên mất hình dạng xấu xí của mình, thấy nụ cười đã lâu không gặp, ta hưng phấn vẫy tay không ngừng, sau đó chớp mắt tiếp theo, ta đã được bao bởi một cái ôm rất ấm áp, rất quen thuộc kia.
“Tiểu Phi, đứa nhỏ này, mấy ngày nay đến tột cùng là ngươi đã chạy đến nơi nào?!”
Hết chapter 60