Ở trong tù mấy ngày, cổ họng ta đã hết đau, mặc dù vẫn không thể nói như trước, mặt biến thành bộ dạng thế nào cũng không biết, vì ta căn bản không dám chạm đến nó, có thể ta đã quen với cảm giác mặt to như cái đấu, cho nên khó chịu lúc ban đầu do sưng tấy đã dần dần biến mất.
Trưa hôm nay, chúng ta vừa ăn cơm xong, liền nghe ngoài hành lang truyền đến một trận cười nói, tiếp theo trước mắt chợt sáng ngời, có hai người chiếu đèn ***g vào, sau đó mấy người mặc hoa phục đi tới trước song sắt phòng giam.
“Tiêu tiên sinh, ngươi xem con mồi lần này thế nào? Mỗi lần ngươi đều vội tới vội đi, lần này nhất định phải săn bắn thật vui một phen a.”
Đây là tiếng của Thành Vương.
Ta trốn bên cạnh Đoàn Nhất Chỉ len lén nhìn ra ngoài, phát hiện ngoại trừ Thành Vương, Mộ Dung Đại công tử vậy mà cũng ở đó, mà người được gọi là Tiêu tiên sinh nọ chính là Tiêu Tử Y, hắn không phải thuyết thư tiên sinh ôn văn nhĩ nhã sao? Thế nào lại cảm thấy hứng thú với chuyện tanh máu này? Có điều Đại công tử và Thành Vương ở chung cùng một chỗ cũng không có gì ngạc nhiên, hắn là võ quan, tất nhiên là thích bãi săn.
Thấy ánh mắt lợi hại của Tiêu Tử Y lóe lên trên người ta, trong lòng ta giật mình, vội vàng trốn sau Đoàn Nhất Chỉ, giống như cảm giác lần trước gặp, cảm thấy ánh mắt của hắn thực sự rất quen thuộc, ta ghét nhìn loại ánh mắt này, lại không thể nói được là vì sao.
Tiêu Tử Y lại khẽ nở nụ cười, hỏi Thành Vương, “Vương gia, thế nào mà ở giữa đám cọp lại có cả một con thỏ con?”
“Ha ha, đương nhiên các loại con mồi mạnh yếu đều có, đi săn mới thú vị mà.”
“Nói cũng phải, Vương gia nghĩ thực chu đáo.”
Thấy Đại công tử cũng ở đó, đột nhiên ta có xung động muốn cầu cứu hắn, nhưng trực giác lại khiến ta ngậm miệng lại.
Vì hiện tại ta mặt bí đao thế này, không nói Đại công tử không biết ta, nếu hắn nhận ra ta là ai, cũng chưa chắc sẽ ra tay cứu giúp, không chừng hơn phân nửa là bỏ đá xuống giếng.
Chỉ nghe Thành Vương nói, “Chuyện thú vị thế này làm sao có thể thiếu Nghị Vương? Mộ Dung đô ti, phái người bẩm báo hắn, nói lần này con mồi ta nuôi đều đã trắng trẻo mập mạp, đang chờ dùng, bảo hắn chuẩn bị cung tiễn cho tốt.”
Đại công tử chần chờ nói, “Mấy ngày nay Hoàng thượng bên kia kiểm soát chặt, chuyện săn bắn không nên quá phô trương, nếu chỉ vì chuyện đi săn mà truyền tới tai hắn, vậy thì khó nói.”
“Sợ cái gì? Đây vốn là tử tù, chẳng qua là đổi một kiểu chết khác mà thôi, có vấn đề gì? Hoàng thượng thì sao? Ta còn là hoàng huynh hắn, nếu thật sự chọc cho ta mất hứng…”
“Vương gia cẩn thận lời nói.”
Đại công tử chẳng rắn chẳng mềm nói một câu khiến Thành Vương ngậm miệng lại, hắn nặng nề hừ một tiếng, xoay người ra ngoài, theo bọn họ rời đi, trong tù nhất thời lại âm u xuống.
“Các lão gia đến xem hàng, xem ra ngày săn bắn không phải ngày mai thì cũng là ngày mốt.”
Đoàn Nhất Chỉ nói một câu khiến thanh niên gầy như que củi lại bắt đầu hoảng sợ kêu to, ta vội vàng che tai lại, không nghe cho tâm bớt phiền.
Ngày mai cũng tốt, ngày mốt cũng được, hiện ta đã muốn lập tức chạy đi, ta mất tích lâu như vậy, Nhị công tử nhất định cực kỳ nóng ruột.
Đoàn Nhất Chỉ không nói sai, việc săn bắn định vào ngày thứ hai, không lâu sau sáng sớm, lính cai ngục bưng tới một bàn lớn thức ăn thịnh soạn, nhìn mọi người ăn như hổ đói, ta có chút níu lưỡi, Đoàn Nhất Chỉ lại cười nói, “Nhanh ăn đi, đây chính là bữa cuối cùng, phải ăn nhiều vào, như thế lúc săn mới có sức mà chạy.”
“Sao ngươi biết?”
“Ngươi từng thấy qua thức ăn thịnh soạn như vậy sao? Chỉ đối với tử tù sắp tử hình, các lão gia mới có thể hào phóng như thế…”
Tuy rằng vẫn mong một ngày rời đi, nhưng khi nó thực sự tới trái lại ta khẩn trương đến run lên, ta nuốt ngụm lớn cơm canh, trong lòng không ngừng động viên mình ─ không sao, nhất định có thể ra ngoài, nhất định có thể!
Sau khi cơm nước không lâu, liền có quân lính mở đại môn, dẫn chúng ta ra ngoài, trong chúng ta có rất nhiều người bị xiềng xích tay chân, khi bọn họ đi, xích sắt kéo trên mặt đất phát ra âm thanh trầm đục.
Chúng ta bị đưa ra khỏi phòng giam, ánh mặt trời khiến ta vô thức híp mắt lại, cũng không để ý dưới chân bị cục đá chặn ngang, lảo đảo ngã văng ra ngoài, lập tức liền có người tiến lên đá vào khuỷu chân ta một cước mắng, “Không có mắt sao?”
Tiếp theo ta bị hắn túm lấy, thấy hắn vung roi lên, cho rằng ta sẽ phải chịu đòn, vội vàng rụt cổ lại, không ngờ một thanh âm thật thấp ghé vào tai ta nói, “Chạy hướng đông, đừng quay đầu lại!!”
Là ai đang nói chuyện với ta?
Ta quay đầu lại muốn nhìn kết quả, phía sau tù nhân không ngừng xô đẩy chen chúc nhau đi, che khuất tầm nhìn của ta, mà người nói chuyện kia sớm chẳng biết đi đâu rồi.
Tim ta đập mạnh.
Có người giúp ta, chỉ cần theo lời hắn làm, nhất định ta có thể ra ngoài.
Chúng ta bị đưa đến một mảnh đất trống lớn, phóng tầm mắt nhìn lại, bốn phía đều là đồng cỏ rộng lớn bằng phẳng, xa xa là rừng cây xanh biếc, các loại cỏ cây bụi rậm cao vút san sát nhau.
Đây là bãi săn, rộng lớn khiến cho ta căn bản không đoán được chỗ rào chắn ở đâu, mênh mông bát ngát như tận cùng của bãi săn là đường chân trời, bầu trời xanh trong quang đãng, không gợn một áng mây.
Chúng ta đứng thẳng thành một hàng, tiếp theo liền có người tới cởi bỏ xiềng xích cho mọi người, nhưng mỗi người vẫn lẳng lặng đứng đó như trước, mắt đều nhìn thẳng về một điểm cách đó không xa.
Nơi đó có mấy con tuấn mã đứng song song, cưỡi ngựa đứng ở phía trước không cần nói cũng biết là Thành Vương, bên cạnh hắn là một trung niên nam tử khí độ hòa nhã cười một con ngựa đỏ thẫm, một thân y phục vàng nhạt, tóc dài theo gió bay bay, mặt mang ngạo khí, hơi có chút một tay che cả bầu trời.
Trong mấy người săn bắn ngoại trừ Tiêu Tử Y và Đại công tử cùng một ít võ quan, lại có cả Mộ Dung Viễn, tuy rằng hắn đứng ở phía sau bị che mất nửa người, nhưng bình thường hắn hay phe phẩy cây quạt nên ta nhận ra, ta biết người bắt ta tới nhất định là hắn.
Sau đó còn rất nhiều tù nhân bị lục tục dẫn vào, chúng ta bị quây thành một đoàn, xem chừng có hơn một trăm người, mọi người xúm lại, trên mặt mỗi người đều lộ thần sắc khẩn trương kích động.
Đột nhiên một người cao giọng hét lên từ trong đám tù nhân, chạy như bay ra ngoài, ta không kịp phản ứng, chợt nghe tiếng tên bắn, một mảnh lông vũ bay vút lên bắn thẳng vào giữa lưng người kia, sau khi tên bay không ngừng, rốt cuộc đẩy người kia bay thẳng về phía trước hơn một thước mới ngã nhào xuống đất, mũi tên đâm sâu vào lưng hắn vẫn không ngừng rung động, mà người cũng không còn hơi thở.
Ta theo hướng tên bắn nhìn lại, chỉ thấy trường cung của nam nhân mặc áo vàng nhạt kia nửa giơ cao trên không trung, trên mặt hắn vẫn mỉm cười, nhưng khí thế bén nhọn lại sống động.
Thành Vương thấy thế vỗ tay cười to nói, “Hoàng huynh, quả nhiên tài bắn cung hay, không bằng hôm nay chúng ta liền đánh cược, nếu con mồi ta săn ít hơn hoàng huynh một người, liền thua huynh một ngàn lượng bạc, ngược lại cũng vậy, thế nào?”
Nam nhân thu cung mỉm cười nói, “Đề nghị này không tồi, cược.”
Nghe Thành Vương gọi hắn là Hoàng huynh, ta liền nhớ tới hôm qua Thành Vương nhắc tới người nọ, tên gì… Nghị Vương? Không sai, là Nghị Vương!
Tình huống tù nhân chạy trốn bị chết, khiến mọi người đang bị áp giải nhất thời ầm ĩ rối loạn cả lên, thấy hoảng sợ trong mắt tất cả, ta đột nhiên hiểu đây là Nghị Vương đang giết một người răn trăm người, lĩnh giáo mũi tên lợi hại kia, mọi người đều cùng sợ hãi, quyết tâm chạy trốn suy yếu, tự nhiên sẽ dễ săn.
Hử? Sao ta lại hiểu đạo lý thâm ảo như vậy? Hình như thông minh lên rồi, không được, cứ nên ngốc ngốc mới tốt, Tiểu Thanh nói đúng, người ngốc mới có thể sống lâu trăm tuổi.
Thành Vương quét ánh mắt về phía chúng ta, cao giọng quát lên, “Nghe đây, các ngươi có thể tận lực chạy trốn, chỉ cần chạy khỏi hàng rào bãi săn, các ngươi sẽ được tự do, có điều bốn phía rào chắn chỉ có một chỗ có thể thông ra phía ngoài, có thể chạy thoát hay không chính là nhờ vận may của các ngươi, từ giờ ta sẽ đếm, khi đếm tới một trăm là lúc đi săn chính thức bắt đầu, cho nên hiện tại các ngươi tận lực chạy đi!”
Theo tiếng Thành Vương quát, các tù nhân lập tức giải tán, hướng bốn phía chạy như bay, ta nhớ lời người nọ nói, liền hướng phía mặt trời dồn sức chạy đi, may mà bây giờ là sáng sớm, bằng không ta thực sự không biết hướng Đông là hướng nào.
Lúc đầu bãi săn còn là đồng bằng, nhưng chạy qua một hồi, những bụi cây lùm cỏ liền mơ hồ hiện ra, ta không biết đến tột cùng rào chắn có xa lắm không, cũng chỉ buồn bực xông lên phía trước, rất nhanh đã đếm xong một trăm, những người đó cưỡi ngựa đi săn, chúng ta chỉ có hai chân làm thế nào cũng không có khả năng chạy trốn khỏi bọn họ.
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa lao nhanh, ta nhớ câu cảnh báo kia, không dám quay đầu lại, chỉ liều mạng chạy trốn, đột nhiên bên cạnh có một thân ảnh vù vù chạy qua ta, dĩ nhiên chính là thanh niên gầy như que củi kia, hắn chạy trốn thật nhanh, lập tức bỏ ta lại phía sau.
Không được, ta cũng phải chạy nhanh hơn!
Nhưng nghĩ thì nghĩ, ta lại cách thanh niên gầy như que củi càng ngày càng xa, chẳng có cách nào, chân của ta rất ngắn, ai có thể trông đợi vào người chân ngắn có thể chạy qua người chân dài?
“A!”
Tiếng vó ngựa sau lưng càng ngày càng gần, có thể thanh niên gầy kia quá mức hoảng loạn, dưới chân hắn vấp một cái, ngã lăn ra thật xa mới dừng lại, ta vội vàng lao lên trước đỡ hắn dậy, hình như chân của hắn bị bong gân, lúc đứng lên mặt có chút trắng bệch.
Bị thương ở chân so với tự sát có gì khác biệt? Ta đỡ hắn vội vàng hỏi, “Thế nào, còn có thể chạy không?”
Phía trước cách đó không xa có một bụi cây, chỗ đó dễ dàng ẩn nấp, hơn nữa ngựa cũng không dễ tới, chỉ cần chúng ta kiên trì chạy tới tạm thời có thể an toàn.
Ta đang nghĩ như vậy, chợt thấy ánh mắt thanh niên gầy nhìn về phía ta lộ ra nguy hiểm, ta ngẩn người, tiếp đó bụng bị trúng một quyền nặng nề, ta đau cúi người ngồi xuống đất, mà hắn cũng không quay đầu lại khập khễnh đi thẳng về phía trước.
Tiếng vó ngựa ở phía sau cách đó không xa thì ngừng lại, không cần quay đầu lại ta cũng có thể cảm giác được sát khí của mũi tên đang áp sát về phía mình.
Thì ra thanh niên gầy muốn ta tạm thời chặn lại người đi săn, để hắn có thể chạy thoát, ở đây cũng giống như chiến trường, không cho phép có nửa điểm nhân từ, ta vừa làm một chuyện ngu xuẩn, phải trả giá bằng chính mạng của mình.
Hết chapter 55