Lập đông, năm thức ba mươi hai đời Vũ Đế nước Đại Tấn.
Tĩnh Quốc Công phủ.
Nhìn thấy đồ cưới của mình được sắm về từng món từng món một, Nhạc Hoành càng ngày càng buồn bực không vui. Sài gia gửi thư đến, mùa xuân năm sau, đợi sinh nhật thứ mười sáu của Nhạc Hoành vừa qua thì sẽ đến Thương Châu đón dâu. Bấm ngón tay tính thì cũng chỉ còn nửa năm nữa thôi.
“Không ngờ hắn lại nóng lòng đến vậy!” Nhạc Hoàn đến gần muội muội đang ngẩn người của mình. “Thế cũng tốt, chứng tỏ trong lòng hắn có muội. Nếu là đại ca của muội, ta mà không thích thì có thể kéo dài bao lâu hay bấy lâu. A Hoành, muội nói có đúng không?”
Thấy Nhạc Hoành không thèm mình lấy một cái, Nhạc Hoàn đè vai nàng, thuận thế ngồi xuống bậc thang, nghiêng đầu nhìn Nhạc Hoành đang mặt buồn rười rượi. “Chuyện đã đến nước này, có vui hay không thì cũng phải vậy. Đại ca hứa với muội sẽ đưa muội đến Sài gia, nếu Sài gia không hợp ý muội… đại ca sẽ dẫn muội về Thương Châu, được không?”
Nhạc Hoành cười phì một tiếng. “Vì dỗ muội mà câu này đại ca cũng có thể nói ra được? Muội muội đã xuất giá mà còn có thể được đại ca dẫn về sao? Thật là cười rụng răng mất!”
Nhạc Hoàn gãi đầu mình. “Cùng lắm thì ở trong nhà cả đời, có đại ca đây!”
Hai huynh muội đang nói chuyện, bỗng thấy cửa phủ mở ra, phó tướng Tôn Nhiên của cha mặc áo giáp bạc, bước vội vào trong.
“Tôn thúc thúc…” Nhạc Hoành gọi một tiếng, thế nhưng Tôn Nhiên lại không nhìn, cũng không trả lời nàng, mặt đầy vẻ nghiêm trọng. “Đại ca, Tôn thúc thúc làm sao thế? Lẽ nào trong quân có chuyện gì sao?”
“Huynh cũng không rõ…” Nhạc Hoàn nhìn vào trong nhà, lắc đầu nói: “Mấy ngày trước cha nhận được tin Lương Quốc đã điều binh khiển tướng, dường như có ý định tập kết. Có điều cha đã báo tin tức này đến Liêu Châu cho hoàng thượng biết. Chuyện sau đó… hynh cũng không biết nữa.”
“Lương Quốc vừa tiêu diệt Yến Quốc, chưa đầy một năm đã có hành động rồi sao?” Nhạc Hoành thoáng cảm thấy bất an. “Trước đó Sở Vương Kỷ Minh còn đích thân đến Liêu Châu chúc thọ hoàng thượng của chúng ta… Có lẽ sẽ không… vì đánh Tấn Quốc của chúng ta đâu…”
“Kỷ Minh nham hiểm xảo trá, ai biết hắn toan tính điều gì chứ.” Nhạc Hoàn đứng dậy. “Yến Quốc đã diệt vong, bây giờ Trung Nguyên chỉ còn lại Tấn Quốc chúng ta, Lương Quốc và Chu Quốc ở phía bắc. Ba nước mỗi bên chiếm giữ một phương, nếu có thể giữ thế lực ngang nhau thì có thể tránh được chiến tranh khiến sinh linh lầm than. Kỷ Minh hiếu chiến, cũng bừng bừng dã tâm, Lương Quốc giàu có, không thiếu chi phí cho quân đội. Chu Quốc có núi sông hiểm trở, yên ổn ở phương Bắc. Nếu Kỷ Minh thật sự có tính toán thì sau Yến Quốc, tất nhiên là Đại Tấn chúng ta. Cha đã sớm đoán được Kỷ Minh sẽ không an phận, cho dù hắn có dã tâm diệt Tấn Quốc thì chúng ta cũng sẽ không sợ chúng.
“Đại ca nói những lời này thật ra dáng, đúng là đầy nhiệt huyết.” Nhạc Hoành bật cười. “Hổ phụ vô khuyển tử, Nhạc thiếu tướng quân quả là không tầm thường.”
Nhạc Hoàn nhặt chiếc kích dài gác bên cạnh lên, quơ quơ trước mặt Nhạc Hoành. “Đã lâu huynh muội ta không so tài với nhau rồi, chi bằng đến thử kích của đại ca đi.”
“Muội sợ huynh chắc?” Nhạc Hoành đứng thẳng lên, rút một cây giáo dài trên giá binh khí ra, ước lượng một chút rồi nói: “A Hoành không giỏi tỉ thí với người khác nhưng nếu đại ca đã lên tiếng thì thử một chút cũng không sao. Huynh tuyệt đối không được nhường muội đấy.”
Lời vừa nói xong, mũi giáo đã đâm thẳng về phía cổ tay của Nhạc Hoàn. Nhạc Hoàn nhanh nhẹn né được, chiếc kích chặn mũi giáo của Nhạc Hoành lại, cười nói: “Hừ, làm thật đấy à? Xem đại ca dạy dỗ muội thế nào nhé!”
Thôi thúc nghe tiếng binh khí ở ngoài sân nên ló đầu ra nhìn rồi lắc đầu bất đắc dĩ. Lão bộc Trọng bá ở bên cạnh cũng nhìn ra và cười, nói: “Thôi hộ viện, võ công của hai vị tiểu chủ nhân đều do ông truyền dạy, theo ý ông, đại thiếu gia thắng một bậc hay là tiểu thư giỏi hơn đại ca mình?”
Thôi thúc hé miệng nói: “Nếu tiểu thư là nam nhi, nhất định… sẽ không thua đại thiếu gia.”
Trọng bá bật cười ha hả. “Ông nói thế thì tôi sẽ coi như đại thiếu gia của chúng ta lợi hại nhất. không nói nhiều với ông nữa, tiểu thư sắp xuất giá rồi, còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị.”
“Ừ…” Trên mặt thôi thúc thoáng hiện lên vẻ không nỡ.
Trong lúc trò chuyện, Nhạc Hoàn đập mạnh một cái làm cây giáo trong tay Nhạc Hoành rơi xuống. Nhạc Hoành xoa cổ tay bị đau của mình, cáu kỉnh nói: “So một chút thôi mà, đại ca nhìn xem huynh cũng nghiêm túc quá rồi.”
Nhạc Hoàn khom người xuống nhặt cây giáo của Nhạc Hoành lên, cười nói: “Tỉ thí với A Hoành nhà chúng ta, sao có thể không nghiêm túc cho được. Lỡ không cẩn thận một cái, Nhạc thiếu tướng quân ta sẽ bị người ta cười chê mất. Không sao chứ?”
Nhạc Hoành nhướng đôi mày liễu, chỉ vào cây cung vàng, nói: “Hay là… chúng ta so tài bắn cung?”
Mặt Nhạc Hoàn tái mét, vội vã xua tay nói: “Thôi đi thôi đi, để huynh vào trong nhà xem cha và Tôn thúc thúc đang nói gì…”
Nhạc Hoành vịn gốc cây, khom lưng cười, mũi hừ khẽ vài tiếng.
“Kỷ Minh đã dẫn binh đến chỗ cách ngoại thành Thương Châu ba mươi dặm ư!” Nhạc Thịnh cả kinh, nói: “Quân đội Lương Quốc cũng mới có hành động khác thường vài ngày nay, cư nhiên có thể tập kết nhanh như thế sao?”
“Việc binh quý ở thần tốc. Quân Lương hành quân cấp tốc cả ngày lẫn đêm, xem ra là trù tính từ lâu rồi!” Tôn Nhiên cúi đầu nói: “May mà tướng quân đã có dự liệu từ trước, Thương Châu phòng vệ nghiêm ngặt, tin tức cũng đã đưa đến kinh thành. Chúng ta kiên quyết giữ thành, viện binh đến nhất định có thể giữ được Thương Châu!”
“Chúc thọ chưa tới nửa năm đã tấn công, khắp thiên hạ chỉ có Sở Vương Kỷ Minh là làm được.” Nhạc Thịnh nặng nề đặt tay lên góc bàn. “Nhạc gia ta trấn thủ Thương Châu mấy chục năm, chẳng lẽ sợ hắn sao. Truyền lệnh xuống, các cửa thành canh phòng nghiêm ngặt, không có lệnh của ta thì không được tự tiện ra vào thương châu!”
“Cha… chuyện này là…” Nhạc Hoàn ở ngoài cửa ngây cả người. “Lại có chiến tranh nữa à?”
Nhạc Thịnh nhìn đứa con trai đang há hốc mồm. “Kỷ Minh đã dẫn binh đến ngoại thành Thương Châu, cha lệnh cho con dẫn binh đến canh giữ cửa phía tây, không được có sai sót gì!”
“…Kỷ Minh…” Nhạc Hoàn thì thào. “Con tuân lệnh…”
Thấy đại ca từ trong nhà bước ra với vẻ mặt nặng nề, cúi người nắm chặt trường tiễn rồi bước nhanh ra ngoài, đầu không quay lại thì Nhạc Hoành chạy nhanh theo, gọi: “Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhạc Hoàn dừng bước nhưng không quay đầu lại, ngập ngừng rồi nói: “A Hoành… Kỷ Minh dẫn binh đến ngoại thành Thương Châu rồi, đại ca phụng mệnh canh giữ cửa tây. Muội ở trong phủ, chăm sóc tốt cho mẹ và đệ đệ, biết chưa?”
“Đại ca…” Nhạc Hoành bước tới kéo lấy góc áo hắn.
Nhạc Hoàn quay người lại, tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán muội muội, nói với giọng yêu thương. “Sẽ không có chuyện gì đâu. Đánh bại quân Lương, đại ca còn phải đích thân đưa muội đến Sài gia. Đại ca rất mừng là muội không bị đưa đến Lương Quốc. Đừng trách cha nữa.”