Thời gian thấm thoắt, không chờ đợi ai. Chớp mắt mà đã hai năm trôi qua.
“A Hoành!”
“Nhị ca, muội ở bên này nè!” Từ trong rừng xuất hiện bóng một giai nhân áo trắng, mặt nàng nở nụ cười tươi tắn.
Ân Sùng Quyết lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, bước nhanh tới trước. “Thôi thúc nói suốt cả buổi sáng muội đều ở trong rừng, bỏ công bỏ sức như thế định làm gì vậy? Thiếu gì, cần gì cứ nói với ta là được.”
“Vài ngày nữa là đại ca thành hôn, muội muốn tặng huynh ấy chút gì đó.” Nhạc Hoành cầm cung, cúi đầu. “Bắn thêm vài con chim nữa là đủ.”
Ân Sùng Quyết cảm thấy rất đau lòng. Hắn kéo bàn tay đầy vết chai của Nhạc Hoành, xoa xoa với vẻ nâng niu, giả vờ giận dữ nói: “Muội nhìn trúng thứ gì, ta sẽ an bài cho muội. Muội là thiếu phu nhân cành vang lá ngọc của Ân Gia Bảo, không được để mình vất vả hay bị thương.”
Nhạc Hoành đỏ mặt, rút bàn tay ra, xoay người đi. “Ai muốn làm thiếu phu nhân của Ân Gia Bảo chứ? Không biết xấu hổ.”
Ân Sùng Quyết cúi người xuống, dán sát vào bên tai Nhạc Hoành, đôi mắt sáng lẳng lặng nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, nói khẽ: “A Hoành, muội trốn không thoát đâu. Ân Sùng Quyết ta đời này không cưới ai khác ngoài muội. Đợi đại ca thành thân xong thì đến lượt huynh.”
Nhạc Hoành bỗng lủi ra xa vài bước, nở nụ cười khiêu khích với Ân Sùng Quyết. “Chẳng phải trốn thoát rồi đó sao? Ân nhị thiếu gia.”
Hai người ngồi dựa vào gốc cây, thấy Nhạc Hoành ngẩn người nhìn lên bầu trời, Ân Sùng Quyết thử thăm dò, siết chặt những ngón tay của nàng. Nhạc Hoành muốn rút tay ra nhưng Ân Sùng Quyết nhíu mày không chịu thả. Nhạc Hoành không thèm để ý đến hắn nữa, nhích người sang bên kia một chút.
“A Hoành.” Ân Sùng Quyết nhìn cánh rừng kéo dài vô tận. “Huynh thật may mắn khi hôm ấy bị bẫy thú làm bị thương, gặp được muội.”
Nhạc Hoành cười phì. “Cũng phải. Nếu không nhị thiếu gia của Ân Gia Bảo đã trở thành một tên què rồi.”
Mặt trời ngã về phía tây, lúc ấy Ân Sùng Quyết mới lưu luyến về nhà. Thấy Nhạc Hoành đứng ngoài sân nhìn theo bóng hắn, Thôi thúc đang chẻ củi liền nói sâu xa. “Con gái lớn là không thể giữ trong nhà được. A Hoành sắp phải rời xa Thôi thúc rồi sao?”
“Làm gì có!” Nhạc Hoành thu mắt lại. “Sao con lại rời xa thúc được chứ.” Nói xong thì bước tới bê một đống củi khô. “Chẳng phải đến giúp thúc đây sao.”
Thôi thúc phủi cành cây trên tay, nói: “Nhị thiếu gia của Ân gia, tuy không chững chạc như đại ca của nó nhưng cũng coi như là hiếm thấy. Nếu muốn tìm cho A Hoành một đấng lang quân ở Tuy Thành này, trừ Ân Sùng Húc thì cũng chỉ còn lại Ân Sùng Quyết.”
“Thôi thúc, thúc nói gì vậy chứ!” Nhạc Hoành xấu hổ nói: “Ai muốn lấy chồng chứ?”
“Còn không chịu nhận?” Thôi thúc đứng dậy. “Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Con đã là một cô nương mười tám tuổi rồi, có gì mà xấu hổ. Nhưng Thôi thúc cũng cảm thấy hơi lạ, con không ghét nó là thật, nhưng bình thường con lại đối với nó như gần như xa. Con gái phải rụt rè một chút là đúng, nhưng thúc cứ luôn cảm thấy trong lòng con… còn có tâm sự.”
Nhạc Hoành không nói tiếng nào, chỉ chẻ củi. Thôi thúc múc một gáo nước lên uống rồi từ tốn nói: “Ân Sùng Quyết cũng không tồi, có điều…”
“Có điều cái gì!” Nhạc Hoành buột miệng hỏi.
“Con xem con kìa.” Thôi thúc bật cười ha hả. Nhạc Hoành thấy Thôi thúc bẫy mình, buồn bực cúi đầu. Thôi thúc không cười nữa, tiếp tục nói: “Vội gì chứ, nghe Thôi thúc nói hết đã. Hôn ước giữa con và Sài gia, thúc biết con không muốn. Không đưa con lên Thương Sơn là vì muốn hủy hôn ước này thay con. Thoáng chốc hai năm đã trôi qua, không chừng Sài Chiêu đã lấy vợ rồi cũng nên…”
Nghe đến hai chữ Sài Chiêu, Nhạc Hoành dừng động tác chẻ củi một giây, sau đó lại ra sức mà chẻ, giống như coi cây củi đó là Sài Chiêu vậy.
Thôi thúc nhìn bộ dạng nhíu mày, cắn môi của Nhạc Hoành, cười gượng. “Ta đoán không sai, trong lòng con… vẫn vì y mà phiền muộn.”
Thấy Nhạc Hoành buồn bực không lên tiếng, Thôi thúc nói tiếp. “Ta nghe nói sau khi Kỷ Minh dẫn quân tiến vào Liêu Châu của Tấn Quốc thì luôn rình rập Chu Quốc như hổ đói. Nam Cung gia hèn yếu, không còn người để dùng nên đành phải dùng Sài gia bị biếm trích đến Thương Sơn. Sài quân vương chinh chiến nửa đời người, có chuyện gì mà chưa gặp qua. Cháu trai ông ta là sài chiêu cũng đại phá mấy vạn tinh binh của Kỷ Minh, giữ vững Vân Đô của Chu Quốc. Tình hình bức bách, Nam Cung gia chỉ có thể trông cậy vào chú cháu họ Sài. Hai năm nay chú cháu họ uy phong khắp Đại Chu, đã là người có thân phận hiển hách bậc nhất rồi.”
“Chuyện này có liên quan gì đến con và nhị ca chứ?” Nhạc Hoành lầm bầm một câu. “Con không muốn biết.”
Thôi thúc nghe nàng mở miệng ra là hai chữ nhị ca thì thở dài nói: “Nhị ca này của con là người của Ân Gia Bảo. Ân Gia Bảo hùng cứ Tuy Thành bao năm nay, trưởng tử lại sắp thành thân với con gái yêu của đô úy Tuy Thành. Tuy Thành có địa thế trọng yếu, mấy chục năm nay tách biệt độc lập. Chưa nói đến việc Ân gia và đô úy của Tuy Thành có chịu nghe hiệu triệu của chú cháu nhà họ Sài hay không, chỉ cần Sài gia muốn thống nhất giang sơn, diệt Kỷ gia của Lương Quốc thì nhất định phải có được sự giúp đỡ của Ân Gia Bảo. A Hoành, con còn chưa hiểu ư?”
“Con hiểu cả.” Nhạc Hoành chớp mắt. “Nhị ca cũng từng nói với con chuyện này. Cha huynh ấy và đại ca đã chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thực rồi. Tuy ngoài mặt nói là triệu tập các nghĩa sĩ bảo vệ bách tính của Tuy Thành nhưng thật ra, thật ra…”
“Chim khôn chọn cành mà đậu.” Thôi thúc gằn từng tiếng, nói: “Nếu con ở bên cạnh Ân Sùng Quyết, chỉ e là không thể tránh được chuyện đao kiếm, không được yên ổn. Thôi thúc chỉ muốn con…”
“Thôi thúc.” Nhạc Hoành ngắt lời ông. “Thiên hạ đại loạn, có nơi nào được yên ổn chứ? Cho dù thúc dẫn con đến chân trời góc biển mai danh ẩn tích thì cũng chịu cảnh gió tanh mưa máu mà thôi, A Hoành không muốn trốn nữa…”
Dường như Thôi thúc đã đoán được nàng sẽ nói như thế nên cười chua xót. “Chẳng qua Thôi thúc chỉ muốn nhắc nhở con vài câu mà thôi chứ không ngăn cản con làm gì cả. A Hoành nghe rồi thôi, không cần để trong lòng.”
A Hoành đứng dậy đi đến gần Thôi thúc, kéo bàn tay thô ráp của ông, lắc lắc, rồi cụp mắt nói: “Thôi thúc đừng giận, con chỉ nói lung tung mà thôi. Con cũng muốn thân thiết với nhị ca một chút, nhưng… nói thế nào thì cũng đã nhận tín vật của người ta. Tuy Sài gia phụ Nhạc gia trước nhưng dù gì cũng phải trả tín vật lại, như vậy… lòng con mới được yên.”
Trong bóng đêm, Thôi thúc nhìn cô thiếu nữ xinh như hoa kia. Đôi mắt trong sáng và quả cảm của nàng vẫn hệt như ở Thương Châu hai năm trước. Thôi thúc xoa đầu Nhạc Hoành, hiền lành nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đi nghỉ sớm đi.”
Nhạc Hoành chui vào trong cái chăn ấm áp. Vừa nhắm mắt lại, trước mắt toàn là gương mặt đỏ bừng của Ân Sùng Quyết vào chiều nay. Nhạc Hoành bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, đang định trở mình đi ngủ thì đầu đụng phải chiếc khóa vàng đặt bên gối. Nhạc Hoành vươn bàn tay đang ở trong chăn ấm ra, siết chặt chiếc khóa lạnh lẽ, lòng cũng lạnh buốt theo.
Nàng muốn quên, nhưng lại không thể quên. Đôi mắt xám như mắt bồ câu ấy luôn theo nàng như hình với bóng. Trên cơ thể mịn màng như sứ của nàng dường như còn lưu lại dấu vết của người đàn ông đó, nó như một dòng nước nhỏ, chảy dọc theo những đường cong mềm mại, thấm vào tim nàng.