Nếu có một ngày, gặp lại gã chết tiệt đã hủy hoại thanh danh của mình, Nhạc Hoành thề rằng nhất định sẽ bắn chết hắn, cho dù không giết được hắn thì cũng phải móc mù hai mắt hắn – đôi mắt xám tối tăm u ám như mắt bồ câu ấy.
***
Năm ba mươi hai đời Vũ Đế nước Đại Tấn, Vũ Đế mừng thọ sáu mươi tuổi, các chư hầu đều tề tựu tại kinh đô Liêu Châu để chúc thọ Vũ Đế. Hai nước láng giềng là Lương, Chu cũng phái hoàng thất quý tộc đến Liêu Châu, mừng Vũ Đế thọ ngang trời đất.
Tĩnh Quốc Công Nhạc Thịnh ở Thương Châu cùng trưởng tử Nhạc Hoàn và con gái Nhạc Hoành cũng nằm trong đội ngũ tiến kinh diện kiến thánh thượng.
“Đại ca.” Nhạc Hoành gọi Nhạc Hoàn ở phía trước. “Mẹ nói lúc nhỏ muội từng đến kinh đô, sao muội không nhớ gì hết vậy?
“Ngốc quá.” Nhạc Hoàn khẽ nhếch môi cười. “Đã nói là lúc nhỏ, khi đó muội được bao nhiêu tuổi? Lại còn cưỡi chung một con ngựa với đại ca, sao còn nhớ được chứ?”
“Nhưng giờ khả năng cưỡi ngựa của A Hoành đã không thua gì đại ca rồi.” Nhạc Hoành vung cương ngựa lên, vượt lên trước đoàn người ngựa của Nhạc gia, quay đầu lại nhìn Nhạc Hoàn đang cưỡi trên con ngựa Xích Tông với vẻ khiêu khích. “Xích Tông của đại ca không bì được với Bạch Long của muội sao?”
“Nha đầu chết tiệt.” Nhạc Hoàn thúc vào bụng ngựa, đuổi sát theo sau. “Bình thường đại ca nhường muội, bây giờ kiêu ngạo tới trời rồi phải không?”
Phó tướng Tôn Nhiên mặc áo giáp bạc đi bên cạnh Nhạc Thịnh nheo mắt cười, nói: “Tướng quân ngài xem, đại thiếu gia và nhị tiểu thư đúng là trẻ tuổi đầy nhiệt huyết!”
“Cứng đầu không chịu sửa, rất khó dạy bảo.” Nhạc Thịnh vuốt râu cười lắc đầu. Tuy nói thế nhưng không sao giấu được nụ cười trên môi.
Trên sườn núi ở phía Tây Bắc, một đoàn người ngựa đang dừng lại nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng cười đùa trong trẻo trẻ trung thì đều ngẩng đầu lên nhìn. Cô gái áo xanh đang dựa vào gốc cây uống nước đứng dậy, nhìn huynh muội nhà họ Nhạc đang truy đuổi lẫn nhau dưới chân núi thì quay đầu lại nói với chàng trai áo đen đang chợp mắt ở phía sau: “Sài đại ca, huynh xem, hình như dưới núi chính là người của Nhạc gia, Tĩnh Quốc Công ở Thương Châu.”
Chàng trai kia bỗng mở mắt ra, nhìn xuống dưới núi. Chiếc áo vàng của cô gái ngồi trên ngựa trắng đang tung bay, dáng người nàng mềm mại uyển chuyển, tuổi mười sáu tươi đẹp như hoa, khoảng cách quá xa không nhìn thấy rõ gương mặt nàng nhưng loáng thoáng thấy mặt mày mang theo vẻ khí khái, thỉnh thoảng lại quay đầu ra sau xem con Xích Tông đang vội đuổi theo sau, tiếng cười vô tư như tiếng chuông bạc réo rắt khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ.
Cô gái áo xanh vén tay áo lên lau nước ở khóe miệng. “Nhạc gia có cô con gái, tên là A Hoành, hậu duệ của quý tộc, ba tuổi đã biết chữ, sáu tuổi đã biết ngâm thơ, chín tuổi đã biết cưỡi ngựa, mười hai tuổi đã giỏi cưỡi ngựa bắn cung, mười lăm tuổi… đã có thể vào cung diện kiến thánh thượng rồi. Sài đại ca, huynh muội nhà họ Nhạc còn hơn huynh muội ta một chút đấy nhỉ?”
“Sài quận chúa mà cũng có lúc xem nhẹ bản thân mình thế ư?” Chàng trai áo đen từ từ đứng thẳng người dậy.
“Vùng đất phong của Sài gia ta có cho cũng chẳng ai thèm. Gọi một tiếng quận chúa, Sài đại ca giễu cợt cha con muội rồi.”
Cô ái áo xanh còn muốn nói gì thì ông lão ở cách đó không xa đã tằng hắng vài tiếng. “Tịnh Nhi, thời gian không còn sớm nữa, phải vào thành trước khi mặt trời xuống núi.”
“Con biết rồi, cha.” Sài Tịnh huýt sáo một cái, những người đang nghỉ ngơi trên triền núi lập tức đứng dậy, mạnh ai nấy dắt ngựa của mình, phi người bay lên ngựa.
Chàng trai áo đen ngẩng đầu, ánh mặt trời chói chang lúc xế chiều mà cũng không chói mắt bằng những tia sáng ẩn chứa trong đôi mắt xám của chàng. Sài Tịnh vung dây cương lên, nói: “Sài đại ca nhớ đừng gọi muội là quận chúa nữa. Xét về huyết thống, huynh cũng là đường ca của muội, kêu một tiếng Tịnh Nhi muội cảm thấy dễ nghe hơn.”
“Thuộc hạ tuân lệnh, Sài quận chúa.” Chàng trai cụp mắt xuống, cười khẽ, sau đó thúc một cái đã lao tới phía trước nhất.
Lúc mặt trời lặn, huynh muội nhà họ Nhạc đã đến ngoại thành Liêu Châu trước một bước. Bạch Long nhẹ nhàng cào cào lớp đất vàng dưới móng ngựa, thỉnh thoảng hí vài tiếng giống như là muốn sớm được vào thành.
“Xem ra người của Tĩnh Quốc Công phủ chúng ta là đến Liêu Châu sớm nhất.” Gió tây nổi lên, Nhạc Hoành xoa đôi bàn tay, vui vẻ nói: “Đại ca, huynh nói xem liệu hoàng thượng có đối đãi đặc biệt với chúng ta không?”
“Nằm mơ đi.” Nhạc Hoàn nhướng mày. “Sao cha còn chưa đến nhỉ…”
Lời vừa nói xong, tiếng vó ngựa dồn dập đã truyền từ xa đến gần. Nhạc Hoành tỏ ra vui mừng. “Nhất định là đoàn người của cha rồi!”
Dưới ánh tịch dương, trên lưng ngựa là một đoàn người xa lạ, đều mặc áo giáp sẫm màu, đầu đội nón. Ông lão đi đầu mắt sắc như chim ưng, trên chiếc nón giáp có khảm một viên đá khổng tước to bằng ngón tay cái, phong thái quý phái khó lòng che giấu được. Sau lưng ông là một nam một nữ, đều không quá hai mươi tuổi, khăn đen che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn thẳng vào huynh muội nhà họ Nhạc không chút e dè.
Nhạc Hoàn kéo muội muội ra sau lưng mình, ép giọng xuống thật khẽ. “Xem ra là Sài gia ở phía Bắc Chu Quốc.”
“Sài quận vương?” Nhạc Hoành thò đầu ra nhìn với vẻ tò mò: “Vậy cô nương áo xanh kia chắc chắn chính là Sài quận chúa của Chu Quốc rồi?”
Đôi mắt xám của chàng trai áo đen khẽ dừng trên khuôn mặt của Nhạc Hoành, nhưng dường Nhạc Hoành không hề quan tâm đến chàng ta mà mắt cứ không ngừng đảo quanh người Sài Tịnh, miệng thì lẩm bẩm: “Đại ca, nếu hoàng thượng của chúng ta yêu thích muội thì phải chăng cũng sẽ phong muội làm quận chúa nhỉ?”
Nhạc Hoàn đưa ngón tay xỉa vào trán nàng. “Muội ấy hả? Quận chúa? Ta cười rụng răng mất!”
Nhạc Hoành đỏ mặt, lè lưỡi ra rồi cúi đầu xuống.
Sài Tịnh bước tới trước vài bước, chắp tay với huynh muội nhà họ Nhạc. “Hai vị, có thể nhường đường cho chúng tôi không, hai người chắn đường vào thành Liêu Châu rồi…”
“Ừm…” Nhạc Hoàn thấy đúng là huynh muội mình đang chắn trước cửa thành Liêu Châu thì đỏ bừng mặt, kéo cương nhích ngựa sang bên cạnh. “A Hoành, mau tránh ra.”
Nhạc Hoành không cam tâm lắm, nói: “Cha sắp đến rồi mà, muội cứ nghĩ là người đầu tiên vào thành… Rõ ràng là chúng ta đến trước…”
“Ngoài thành gió lớn thế này, bắt bao nhiêu người chờ cùng hai vị thì không hay lắm đâu.” Sài Tịnh cố ý liếc cây cờ Sài gia – Chu Quốc ở phía sau. “Tĩnh Quốc Công phủ của Đại Tấn chắc không phải hạng không biết lễ nghĩa, Nhạc tiểu thư, cô nói có đúng không?”
Nhạc Hoành chần chừ nhích ra vài bước, cúi đầu nói với giọng ủ rũ: “Là do A Hoành không hiểu chuyện, chắn ngang đường vào thành của các vị, thật xin lỗi.”
Sài Tịnh nở nụ cười kiêu ngạo với cha mình, nghênh ngang đi vào cửa thành Liêu Châu. Chàng trai áo đen mắt nhìn thẳng phía trước, đi sát theo sau Sài Tịnh, có điều khóe mắt vẫn chưa từng rời khỏi gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của Nhạc Hoành.
“Quận chúa đúng là quận chúa.” Nhạc Hoành nhìn theo bóng lưng của Sài Tịnh, chép miệng khen. “Xem bộ dáng, khí khái kìa…”
“Phong hào quận vương của Sài gia hữu danh vô thực, thân phận quận chúa của cô ta còn chẵng cao quý bằng thân phận của muội đâu.” Nhạc Hoàn thì thầm. “Nhìn Đại Tấn chúng ta mà xem, có ai được phong vương mà không chiếm nơi phồn hoa trù phú nhất không? Sài quận vương Sài Dật mười năm trước gặp họa mưu phản ở Chu Quốc, bị đày đến phương Bắc hoang vu không một cọng cỏ sống nổi, huynh trưởng Sài Tuyên của ông ta ngay cả mạng cũng không giữ được… A Hoành, lúc nãy không phải đại ca sợ Sài gia mà là… là đạo đối đãi với khách lân bang, hiểu không?”
Nhạc Hoành phì cười một tiếng. “Hay cho câu đạo đối đãi với khách lân bang. Đại ca, mặt của huynh còn đang đỏ lên kìa.”
***
Liêu Châu đang vào mùa mưa, vừa đến cửa thành là mưa xuân đã giăng kín như tơ sợi. Chàng trai áo đen kéo chiếc khăn đen che mặt xuống, ngửa mặt tiếp xúc với nước mưa mát lạnh.
Sài Tịnh vươn tay ra, vui vẻ cảm nhận cảm giác ẩm ướt trong lòng bàn tay, vỗ vỗ nước mưa lên hai má mình, thoải mái kêu khẽ một tiếng.
“Đại ca, mưa rồi!” Nhạc Hoành nhìn ra phía sau. “Không đợi cha nữa, chúng ta mau vào thành tránh mưa thôi.” Vừa nói xong, Bạch Long hí dài một tiếng rồi phi thẳng vào thành Liêu Châu.
Tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc, Nhạc Hoành mặc áo vàng ngồi trên lưng ngựa thúc ngựa chạy ngang qua đoàn người ngựa của Sài gia. Lúc vượt qua, liếc thấy khuôn mặt rắn rỏi của chàng trai áo đen, không khỏi quay đầu lại liếc vội một cái.
“Cái cô đại tiểu thư của Nhạc gia này.” Sài Tịnh lắc đầu. “Nhất định phải tranh vị thứ nhất ư?”
“Huynh thấy cũng chưa chắc.” Chàng trai áo đen lau nước mưa trên mặt. “Mưa xuân lất phất, nên vào thành tránh mưa mới đúng.”
“A Chiêu.” Ông lão gọi một tiếng.
“Thúc thúc.” Chàng trai áo đen cúi đầu xuống, mắt toát lên vẻ khiêm nhường và phục tùng.
“Thúc thúc bảo con dùng thân phận hộ vệ để theo chúng ta đến Liêu Châu của Đại Tấn, con có cảm thấy uất ức không?”
“Sao lại thấy uất ức?” Chàng trai được gọi là A Chiêu mặt không để lộ biểu cảm. “Thúc thúc để con ở lại Sài gia thì con đã cảm kích vô cùng, cho dù làm một hộ vệ thì cũng không cảm thấy uất ức chút nào.”
Ông lão gật đầu nói: “Mười năm rồi, nếu đại ca còn sống, nhìn thấy con trai mình hôm nay trưởng thành, phong thái anh dũng thế này thì chắc sẽ rất vui mừng. Đáng tiếc… Có điều chỉ cần Sài gia còn một người thì sẽ có hy vọng vùng lên.”
“Năm đó cha con bị gian thần hãm hại, bị liệt vào đồng đảng của bọn mưu phản, nếu không nhờ thúc thúc nghĩ mọi cách bảo vệ con thì chắc con đã sớm mất mạng rồi. Thúc thúc là người cha tái sinh ra Sài Chiêu con, ân tình ấy đời này con không quên.” Sài Chiêu vo chặt chiếc khăn đen trên tay, mắt thoáng ẩn hiện vẻ oán hận.
“Đang yên lành sao lại đi nói những chuyện cũ không vui làm gì?” Sài Tịnh mất hứng nói. “Chúc thọ cho Vũ Đế là việc vui, huynh muội ta hưởng lây không khí vui mừng này biết đâu sẽ có thể thay đổi số mệnh của Sài gia. Sài đại ca, huynh nói xem?”
“Quận chúa nói gì thì đúng thế vậy.” Ánh mắt Sài Chiêu dõi theo Nhạc Hoành đang cưỡi trên Bạch Long, thấy nàng đang đứng trú mươi dưới một mái hiên cách đó không xa. Bạch Long khuỵu hai chân trước xuống, bờm ngựa khẽ cọ xát vào hai má của chủ nhân, giống như là muốn che mưa chắn gió cho nàng. Nhạc Hoành vuốt ve Bạch Long với vẻ yêu thương, hai lúm đồng tiền trên má hiện ra, dường như miệng đang thì thầm điều gì đó.
“Đừng gọi muội là quận chứa nữa!” Sài Tịnh giả vờ tức giận. “Sài Chiêu, có nghe thấy không?”
“Ừm…” Đôi mắt xám của Sài Chiêu từ từ khép lại, giậm vào bàn đạp dưới chân, hoãn chậm tốc độc để hòa vào đoàn hộ vệ sau lưng Sài Tịnh.