Anh dừng tay lại, bế cô bé đặt lên đùi, dỗ dành nói:
"Tiểu bảo bối, ngồi sang một bên để anh bác sĩ làm việc nhé."
Cô bé chu miệng nhõng nhẽo quay sang phía Ương lão gia nói:
"Cha ơi, anh bác sĩ sắp làm anh rể con đúng không ạ?"
Ông nhìn ông Mạc cười:
"Con bé này đừng có quấy anh rể như thế chứ?"
Ông Mạc hoàn toàn quay về cùng phe với cô bé, giọng điệu pha chút đùa cợt nói:
"Không sao, phải quấy anh rể thật nhiều, anh cháu lúc nào cũng lo công việc không thôi."
Anh ngán ngẩm lắc đầu.
Hân Hân dọn thức ăn ra bàn. Bữa cơm trải qua rất lâu, mọi người nói chuyện rôm rả chỉ trừ hai người, Bảo Hân và Mạc Khải Nghiên.
Ăn xong cơm cô cùng mẹ rửa bát rồi đi lên phòng.
Bảo Bảo canh đúng hai giờ chiều mới đón taxi đến nhà Hân Hân. Vừa đến cổng đã gặp đúng lúc Mạc Khải Nghiên vừa lái xe ra ngoài.
Hân Hân vừa nhìn thấy cô thì rạng rỡ hẳn. Cô cứ nghĩ sẽ đi chung xe với Hân Hân. Không ngờ đấng phụ huynh lại muốn con trẻ gần gũi nhau liền để Hân Hân đi cùng với Mạc Khải Nghiên. Còn một "sát thủ ẩn danh" đang kẹt xe trên đường đó là Tiêu Mặc. Cũng may tài lạng lách của Mặc Mặc không tệ nên đến kịp, vừa đến nơi đã lôi Bảo Bảo lên xe.
Xe khởi động, toàn thể "Hội phụ huynh" vui vẻ đi vào nhà. Bảo Bảo quay sang hướng Tiêu Mặc đang lái xe hỏi:
"Mấy ngày nay cậu làm gì sao tớ gọi không được?"
"Tớ làm thủ tục du học và hộ chiếu."
Cô không tin vào tai mình, Mặc Mặc đi du học sao?
"Tại sao cậu lại quyết định như vậy?"
"Gần đây có nhiều việc xảy ra với tớ. Người mà cậu quen, Âu Y Nhược đó, là chị của tớ."
Đúng, vậy nghi ngờ của cô đã đúng. Có điều...
"Cậu định du học ở đâu?"
"Saint Pertersburg, nga, tớ đi cùng chị Âu."
"Tại sao lại đi xa thế chứ?" - Cô tiếc nuối nói.
"Không xa cho việc trốn chạy đâu!"
"Vậy cậu nói cho Hân Hân chưa?"
Tiêu Mặc lắc đầu. Tiêu Mặc đi đột ngột như vậy thật sự khó chấp nhận, nếu như cô ấy đi luôn không về...Cô nghĩ vậy.
Mạc Khải Nghiên không ngừng nhìn đồng hồ. Cô để ý thấy anh có chút gấp gáp mới lên tiếng:
"Nếu anh bận thì cứ đi trước, tôi đi cùng Bảo Bảo và Tiêu Mặc."
Anh lắc đầu, tập trung tăng tốc thêm chút rồi nói:
"Không bận."
Xe dừng lại trước một cửa hàng đồ cưới tráng lệ. Tất cả mọi người đều xuống xe. Những bộ váy cưới được trưng bày đẹp đến mức nhìn vào là bị thu hút ngay. Mạc Khải Nghiên đi vào chỗ lễ tân. Hân Hân, Tiêu Mặc và Bảo Bảo cũng đi vào trong.
Cô lễ tân rạng rỡ cuối chào anh, nghiêm trang nói:
"Quý khách có đặt trước không ạ?"
"Mạc Khải Nghiên lúc 2h chiều."
Cô tiếp tân nghe xong liền mở máy tìm, lát sau liền lên tiếng:
"Mạc tiên sinh, ông đã đặt 3 bộ váy cưới của Pháp đúng không ạ?"
Anh gật đầu.
"Vậy mời ông theo tôi."
Cô gái đi trước dẫn họ đi vào thang máy lên tầng 10. Thang máy dừng, căn phòng đẹp đẽ hiện ra. Tiêu Mặc lắc lắc tay Bảo Bảo nói:
"Mình chưa bao giờ nhìn thấy căn phòng nào đẹp đến thế."
"Mình cũng vậy."
Một cô nhân viên khác đưa Tiêu Mặc và Bảo Bảo ngồi lên ghế sofa. Một người khác đi vào trong đẩy ra ba tủ váy khác nhau, tất cả tủ đều được làm bằng kính trong suốt vì thế mà hình dạng váy cưới bên trong đều được thấy rõ.
Hân Hân lần lượt nhìn ba chiếc váy. Tất cả chúng đều là màu trắng. Một chiếc váy cao cổ đang là mốt hiện nay. Đường may vô cùng hoàn hảo, ren trên tay áo thoắt ẩn thoắt hiện rất huyền ảo, chân váy túm vào như đuôi cá, điểm thêm một vòng nhung màu tím trông vô cùng trang nhã.
Anh nhìn vẻ do dự của cô liền lên tiếng:
"Tôi ra ngoài, khi nào chọn xong thì nói cho tôi biết."
Cô nhìn anh gật đầu.
Tiêu Mặc từ đầu tới cuối chỉ kết luận chiếc váy thứ ba là hợp với Hân Hân nhất.
Ngược lại, Bảo Bảo lại thích chiếc váy thứ hai, còn lên tiếng hùng biện:
"Chiếc váy thứ hai trông rất cá tính, rất hợp với Hân Hân. Cậu xem, ống tay váy may vắt trông rất mạnh mẽ, ngực áo xẻ dọc trông rất quý phái, chất liệu váy là bông nên chắc chắn sẽ rất thoải mái. Không phải rất thích hợp hay sao?"
Tiêu Mặc ngay lập tức phản bác lại Bảo Bảo:
"Cậu thử nhìn chiếc váy này đi, váy có hai lớp, lớp trong là nhung bóng màu hồng, bên ngoài lớp vải mỏng vô cùng bồng bềnh. Chân váy thêu hoa thủ công, nhìn là thấy kì công rồi. Cổ váy may xếp trông rất thanh tao, váy rất đẹp."
Từ lúc đầu tới giờ chiếc váy mà Hân Hân thích nhất chính là chiếc đầu tiên.
"Mình thích chiếc váy đó." - Cô chỉ tay về hướng chiếc váy.
Vừa đúng lúc anh đi vào, cô liền níu tay anh lại nói:
"Chọn xong rồi."
Anh không quay lại mà chỉ mở miệng nói:
"Thử mặc đi."
Cô nhân viên mở tủ, lấy váy ra. Bảo Bảo tiếc nuối nhìn Tiêu Mặc, cảm thán nói:
"Đáng tiếc quá đi mất."
Cô nhân viên và Hân Hân loay hoay hồi lâu mới mặc được chiếc váy. May mắn chiếc vừa vặn với cô. Cô vui vẻ đi ra ngoài nhìn hai cô bạn hỏi:
"Thế nào? Ổn chứ?"
Bảo Bảo giơ ngón cái lên, Tiêu Mặc khen:
"Quá chuẩn."
"Nghĩ lại mình vẫn thấy váy này hợp với Hân Hân nhất!" - Bảo Bảo lên tiếng.
Cô bước về phía anh. Anh dùng ánh mắt vô tình nhìn cô. Cô cảm nhận được có vẻ anh không thích chiếc váy này định đi thay cái khác. Lúc vừa xoay người cô hướng lưng về phía anh. Đột nhiên anh đứng dậy giữ eo cô lại nói:
"Dây bị lỏng rồi."
Cô ngạc nhiên không nói lời nào mặc cho anh đang buộc chặt dây ở thắt lưng. Buộc xong anh âm trầm nói:
"Chọn cái này đi."
Không biết từ lúc nào Bảo Bảo và Tiêu Mặc đã lẻn đi xuống tầng trệt, ngồi trên ghế chờ buôn dưa lê, chốc chốc lại khen cái này đẹp, cái kia đẹp. Tiêu Mặc còn nói sau này sẽ mua váy cưới ở đây. Hẹn sau này tốt nghiệp xong cô và Bảo Bảo sẽ tổ chức lễ cưới chung một ngày.
Anh im lặng nhìn cô đi, liếc mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống. Cô nhìn thấy thái độ của anh trong lòng còn chưa quên đi cảm giác lúc nãy, không hiểu sao trong câu nói ngắn ngủn kia lại có chút dịu dàng, không có lạnh lùng như mọi lần. Anh nhìn cô ra vẻ khó hiểu:
"Không hiểu à?"
Cô cười hì hì nhìn anh rồi ngồi xuống ghế, tâm trạng tốt đến nỗi không thể ngừng cười. Anh nhìn cô cười trong lòng thấy khó hiểu. Vừa rồi trông mặt mày ủ dột như sắp chết, bây giờ thì cười roi rói, phụ nữ không hề đơn thuần chút nào. Anh điềm tĩnh ằng hắng giọng nói:
"Cô chọn hoa cưới, tôi chọn thiệp cưới."
Cô nghe anh cảnh báo liền nghiêm túc trở lại. Tuy nhiên chốc chốc lại cười, anh bó tay lắc đầu, môi nhếch lên cười nhẹ.
"Lấy này được không?" - Anh chỉ tay vào hình một cái thiệp màu cà phê sữa, hoa văn đơn giản.
Cô liếc qua rồi gật đầu, cho dù cô không thích thì có mơ anh cũng không đổi, cô đành gật đầu vậy.
Cô lật lật cuốn lựa chọn hoa cưới, chọn được vài loại liền hỏi anh:
"Anh thấy thế nào? Oải hương, cát tường hay hồng Juliet?"
Anh nhìn đám hoa cô chỉ suy nghĩ một lát rồi nói:
"Cát tường trang trí bục chủ hôn; oải hương đặt lên giữa bàn hoặc cắm giỏ; hoa hồng Juliet làm bó hoa cho cô dâu."
"Vậy còn xe cưới, anh trang trí bằng gì chứ?"
"Ta đi xe màu đỏ, cô thích hoa gì?"
"Hoa hồng Pháp."
Anh ra vẻ túng thiếu nói:
"Xong đám cưới chắc tôi phá sản!"
Cô che miệng cười, nói:
"Đừng lo, anh "tài giỏi" như vậy chắc chắn sẽ nhanh chóng phá sản thôi."
Anh ngạc nhiên nhìn cô hỏi:
"Cái gì là nhanh chóng hả?"
Ngày hôm nay là ngày mà cô cảm thấy vui nhất trong đời. Mãi nói chuyện với anh cô không nhớ ra Bảo Bảo và Tiêu Mặc, cho đến khi nhận được tin nhắn của Bảo Bảo cô xuýt tức điên lên, đại loại nội dung nó đơn giản thế này:
"Lời đầu tiên mình muốn thay mặt cho những người bạn cùng chung hoàn cảnh với mình trên toàn thế giới xin tuyên bố cậu là người bạn thiên hạ vô song, gặp sắc (Mạc Khải Nghiên) thì ngay lập tức quên đi "mấy bức tượng" này rồi. Cái này nhân gian thường nói là mê trai quên bạn.
Lời cuối mình nói này nhé, giả là thật, thật là giả. Đóng góp ý kiến chút thôi, chúc cậu và anh Mạc hạnh phúc nhé!
Chấp bút- lời cuối cùng của bạn thân người sắp từ bỏ hội độc thân.
Đây là lời của Tiêu Mặc: Bức thư chỉ mang tính chất chọc tức, mong Hân Hân tức cho nghiêm túc vào. Nghiêm cấm cậu sao chép trên mọi hình thức."
Mạc Khải Nghiên xuống dưới lấy xe, ung dung đưa cô về nhà.