Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1

Chương 4: Đứa con

Vừa về đến nhà, Trình Chấn Toàn cẩn thận nhìn vào phòng khách thì thấy con hắn đã về, khuôn mặt lạnh lùng đang chăm chú xem TV, cũng không có dáng vẻ tức giận.

“Ba về trễ quá, xin lỗi đã để con đợi, một lát nữa sẽ có cơm ngay.”

Cười trừ với đứa con vẫn không thèm quay đầu nhìn mình, Trình Chấn Toàn nén đau, cởi bỏ áo khoác rồi đi vào bếp.

“Đứng lại.”

Thiếu niên thản nhiên mở miệng, âm thanh lạnh lùng.

” ……..”

Cảm giác được tâm tình không tốt của đứa con, Trình Chấn Toàn có chút kinh ngạc nhìn nó, cũng không dám bước đi, ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.

Vứt điều khiển TV sang một bên, thiếu niên mặt lạnhđi tới cạnh Trình Chấn Toàn. Đến khi khoảng cách chỉ còn nửa thước mới dừng lại, nhìn thẳng vào mặt hắn, im lặng mất nửa ngày không nói tiếng nào, chỉ có chân mày là cau lại.

Trình Chấn Toàn không biết có chuyện gì, định hỏi thì đứa con lại mở miệng, ngữ khí so với lúc nãy tăng thêm một tầng hàn ý lạnh như băng:

” Mặt của ngươi sao lại biến thành thế này?”

“..A…. Cái này……. khi diễn cần phải hoá trang, ba quên chưa xoá ……”

“Xoá đi!”

“…..Nhưng con không phải đói bụng sao ……. để ba nấu cơm trước đã ….”

Vì là đồ trang điểm chuyên nghiệp nên muốn xóa cũng tốn không ít thời gian, hắn làm sao có thể để đứa con đang trong thời kì phát triển phải chịu đói được….


“Đi xóa ngay!”

Ngữ khí đã xuống thấp tới mức Trình Chấn Toàn có điểm phát lạnh.

Thực ra, đối với đứa con mới ở chung hơn một tháng này, hắn cũng có chút sợ hãi. Nói ra thì thật buồn cười, một người cha cư nhiên lại sợ con mình, nhưng quả thực có nhiều lúc, hắn không biết làm sao mới có thể ở cùng một chỗ với đứa trẻ này.

“Uhm…”

Trình Chấn Toàn không biết nói gì, đành gật đầu đồng ý, cẩn thận đem đồ ăn xếp vào tủ lạnh một lượt rồi mới chui vào buồng tắm tẩy trang.

Nhìn khuôn mặt hiện ra trong gương, quả thật đáng khinh tới mức chính hắn cũng phải cau mày.

Khó coi thế này bảo sao con nó không muốn nhìn a, aizz…….

Mười lăm phút sau, hắn cuối cùng cũng đã tẩy trang sạch sẽ, khôi phục lại làn da trắng ban đầu, ngũ quan hòa hợp đoan chính, tỏa ra một loại khí chất ổn trọng cùng nội liễm của nam nhân trưởng thành.

Mọi chuyện đều ổn thỏa, phụ tử hai người mới cùng nhau yên lặng ăn bữa tối. Đứa con căn bản không có mở miệng, mà phụ thân là hắn cũng chẳng biết nói cái gì.

Đúng lúc định mở miệng trò chuyện một chút để bồi đắp tình cảm cha con thì đứa con lại nói:

“Bộ dáng vừa rồi của ngươi rất giống lão biến thái sắc lang ta gặp phải trên đường.”

“Ách? Sắc lang?”

Con hắn cư nhiên gặp sắc lang……


“…Uhm, hắn muốn động tay động chân với ta ……..”

Động tác u nhã tiếp tục gắp thức ăn trên bàn, tuy rằng món ăn không quá phong phú nhưng có thể nhìn ra đầu bếp thực dụng tâm làm.

“……..”

Chấn Niệm mặt không chút thay đổi nói tiếp:

“Bất quá …….ta cũng đánh gãy tay hắn ….”

Thiếu niên thản nhiên liếc nhìn khuôn mặt chợt tái mét của nam nhân, tâm tình hoàn hảo bồi thêm một câu. 

“A”

Nam nhân lâm vào trầm tư suy nghĩ, có chút tự trách mà nhíu mày. Không thể tưởng được con hắn lại gặp phải chuyện như vậy mà hắn lại không biết chút nào.

Có lẽ vì đứa bé này quá đẹp ……….

Nghĩ một hồi, nam nhân ngẩng đầu nhìn Chấn Niệm:

” Sau này ba đưa con đi học nha.”

“Không cần.”


“ Nhưng ……”

Nam nhân còn muốn nói thêm nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của đứa con, hắn đành đem những lời muốn nói cùng cơm nuốt xuống bụng.

Trong lòng lại lặng lẽ thở dài……

Có lẽ nó cảm thấy kẻ làm ba như hắn quá vô dụng  ……



Đêm xuống, ánh trăng yên lặng tỏa sáng trên bầu trời.

Trình Chấn Toàn nằm im trên giường nhưng lại không ngủ được, cơn đau bụng vẫn hành hạ hắn từ chiều tới giờ, lại thêm không khí oi bức mấy ngày nay khiến hắn mất ngủ, cái quạt điện duy nhất trong nhà thì đã mang sang phòng đứa con rồi.

“Ư…..”

Một trận đau đớn cuộn lên khiến mặt hắn co rúm. Bỗng dưng khiến hắn nhớ tới nam sinh hôm nay gặp trên xe bus, còn có hơi thở ôn nhu dịu dàng của người đó, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khó tả.

Thực ra, Trình Chấn Toàn là đồng tính luyến ái. Học tới sơ trung thì hắn nhận ra bản thân đối với nam nhân có cảm giác yêu thích khác thường.

Thê tử của hắn là ngoại lệ duy nhất, cũng là nữ nhân duy nhất mà hắn có thể yêu.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là chia ly.



Nữ nhân, hắn không muốn yêu lại.

Nam nhân, tự nhiên cũng sẽ không.


…….

Hăn sở dĩ yêu vợ mình là vì trước đây, khi hắn cùng một học đệ kết giao, trải qua một thời gian hẹn hò, học đệ lại yêu người khác mà chia tay với hắn.

Đoạn thời gian đó …….thật sự rất muốn có thể chết đi ……….

Hắn không phải người có thể dễ dàng trao tình cảm cho một người khác ……..Khi cùng học đệ kết giao, hắn thậm chí còn nghĩ tới tương lai của cả hai. Hắn muốn dùng năng lực của mình chiếu cố học đệ.

…Nhưng dù tình cảm của một người sâu nặng đến đâu, trong mắt người khác, lại có thể chẳng chút giá trị……..

Thê tử lúc đó đã ở bên cạnh giúp hắn vượt qua sóng gió. Tình cảm cũng từ đó mà thay đổi.

Nhưng cuộc đời thực sự rất tàn khốc. ……

Hắn kết hôn được vài năm, vợ hắn ở ngoài gặp gỡ tình nhân, cuối cùng là ly dị.

Vợ hắn muốn ly hôn cũng không phải chuyện lạ, bởi vì hắn là một người rất nhạt nhẽo, cũng không có cái gì gọi là năng lực kinh tế….

Người như vậy liệu có ai muốn cùng hắn chung sống cả đời a?????

Dù vậy, hắn vẫn luôn có cảm giác cô đơn tịch mịch.

Từ trước tới nay vẫn luôn chỉ có một thân một mình như vậy. Trong nhà chưa từng có người chờ đợi hắn trở về, vĩnh viễn đều là một mảnh tối đen.

Nhưng hiện tại đã có đứa con mỗi ngày chờ ở nhà, cảm giác này khiến hắn thật sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều.  Trong lòng có cảm giác yên bình, vì có một nơi để hắn trở về.

Hắn hy vọng đứa con có thể vĩnh viễn cùng hắn ở chung một chỗ, nhưng chuyện này vốn là không có khả năng. Con hắn trưởng thành sẽ phải xây dựng gia đình, rồi hắn sẽ lại cô đơn ……..

Khóe miệng nhếch lên, cười đến đau xót. Đôi con ngươi trong bóng đêm phảng phất sự buồn bã.