Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mắt thấy Hoắc Nghiệp Hoằng nổi lên sát ý với Long Đằng Thiên, ông ta biết phải nhanh nói chuyện này cho Long Tư Hạo, để anh đón Long Đằng Thiên đi, nếu không lão gia của bọn họ Hoắc Nghiệp Hoằng nhất định sẽ càng làm sai hơn.
Ông ta không hy vọng nhìn thấy Hoắc Nghiệp Hoằng ân nhân của ông ta chết ở trong tay cháu ruột của ông ta.
Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Hoắc Nghiêm, thái độ của cô với ông ta đã hơi thay đổi.
Cô hơi áy náy nói: “Hoắc quản gia, xin lỗi, là tôi đã hiểu lầm ông, bây giờ ông có thể mang tôi đi gặp ông ngoại của Tư Hạo không?”
Hoắc Nghiêm nhìn cô rồi gật đầu, ông ta dẫn cô đi về phía sau lưng lương đình.
Đi về trước thêm hai mươi mét nữa, cô thấy một cái lầu gỗ, sau lưng nó là núi đá và cây cối.
Lê Hiểu Mạn cho rằng Long Đằng Thiên ở trong lầu gỗ, Hoắc Nghiêm lại mang cô đi vòng qua sau lưng lầu gỗ.
Hoắc Nghiêm đi ở phía trước, ông ta đi tới trước núi đá, đưa tay vén cây mây và dây leo phía trên phía trên núi đá ra, một hang đá liền xuất hiện ở trước mắt Lê Hiểu Mạn.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc trợn to hai mắt, cô lập tức đi lên phía trước, không dám tin nhìn Hoắc Nghiêm: “Ông ngoại của Tư Hạo ở bên trong hang đá này?”
Hoắc Nghiêm nhíu chặt mày hơn, ông ta gật đầu thừa nhận.
Thấy ông ta gật đầu, Lê Hiểu Mạn siết chặt bàn tay hơn, Hoắc Nghiệp Hoằng lại nhốt một ông lão gần đất xa ở trong hang đá, ông ta thật quá kinh tởm.
Khó trách Tư Hạo vẫn luôn không tìm được ông ngoại của anh ấy, làm thế nào anh ấy cũng không nghĩ tới ông nội của mình lại nhốt ông ngoại của mình.
Hơn nữa, cái hang đá này nằm ở phía sau lầu gỗ, vừa vặn bị lầu gỗ chặn lại, ai cũng không ngờ rằng mặt sau này có một hang đá, bên trong sẽ có người.
Hơn nữa, phía sau ngọn núi này là địa bàn của Hoắc gia, người bình thường cũng không có khả năng tới nơi này, nên không ai phát hiện ra Long Đằng Thiên ở đây là điều hiển nhiên.
Hoắc Nghiêm thấy sắc mặt của Lê Hiểu Mạn lạnh hơn so với vừa nãy rất nhiều, ông ta ngưng trọng nói: “Lê tiểu thư, thừa dịp bây giờ không ai tới đây, chúng ta đi vào trước đi.”
“Được.” Lê Hiểu Mạn lên tiếng đáp lại, trước khi đi vào, cô gọi điện thoại cho Lăng Hàn Dạ, nói cho anh ta biết đúng là Long Đằng Thiên ở ngọn núi phía sau Hoắc trạch, nhờ anh ta tới tiếp ứng.
Sau đó, cô đi theo sau lưng Hoắc Nghiêm, tiến vào hang đá.
Trong hang đá tương đối u tối và ẩm ướt, lối vào hang đá này tương đối hẹp, chỉ để cho một người đi, càng đi vào sâu hơn thì lối đi càng trở nên rộng rãi.
Hang đá này không hoàn toàn do tự nhiên tạo thành, mà có người đã từng đào ở đây.
Đi khoảng năm phút, hang đá trở nên rộng rãi, cũng sáng hơn.
Đột nhiên, một tiếng mắng chửi già nua vang lên.
“Hoắc Nghiệp Hoằng, ông là con rùa con, kẻ tiểu nhân âm hiểm, con rùa đen khốn kiếp, ông lại dám nhốt Long Đằng Thiên tôi ở chỗ không có ánh mặt trời này, tôi nguyền rủa ông chết không được tử tế, không được chết yên ổn... ông là con rùa rút đầu...”
Mặc dù tiếng mắng chửi này khá già nua, nhưng vẫn rất mạnh mẽ, cực kỳ có lực, nói rõ thân thể của người mắng còn rất cường tráng.
Nghe thấy tiếng mắng chửi này Lê Hiểu Mạn chợt giật mình, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra tiếng động.
Một ông lão gầy trơ cả xương hai tay hai chân đều bị xích sắt khóa ở trên vách đá bên trong động.
Đầu của ông đã có đầy tóc bạc, râu màu muối tiêu, hốc mắt sâu hõm vào, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén có thần, lúc này trên khuôn mặt già nua tràn đầy tức giận, đang không ngừng lay động xích sắt khóa hai tay lại.
Trên y phục của ông có vết máu, giống như là vừa mới bị đánh mấy roi.
Nhìn Long Đằng Thiên đã bị hành hạ đến nỗi xương cốt gầy như que củi, già nua tiều tụy, Lê Hiểu Mạn cảm thấy vô cùng đau lòng thay cho Long Tư Hạo.
“Long lão gia.” Hoắc Nghiêm đi lên phía trước, tương đối cung kính nhìn Long Đằng Thiên.
“Phi, ông là tay sai của con rùa con Hoắc Nghiệp Hoằng đó, đừng gọi tôi là Long lão gia.” Thái độ của Long Đằng Thiên đối với Hoắc Nghiêm vô cùng kém, ánh mắt ông nhìn ông ta tràn đầy tức giận và căm hận: “Ông lại để cho ông tới làm gì? Ông hãy nhắn lại với Hoắc Nghiệp Hoành là ông ta hãy chết tâm đi, cho dù ông ta có tùng xẻo tôi, tôi cũng sẽ không đáp ứng giúp ông ta khuyên cháu ngoại ngoan của tôi đâu.”
Hoắc Nghiêm áy náy nói: “Long lão gia, những năm qua đã khiến ông phải chịu khổ chịu ủy khuất, hôm nay tôi tới đây là để đưa ông đi.”
“Đưa tôi đi? Ông coi Long Đằng Thiên tôi là thằng ngu hay sao?” Long Đằng Thiên lại tiếp tục nổi giận, vừa nhìn đã biết là ông lão nóng tính.
Ở trong hang đã nhiều năm như vậy, bị hành hạ nhiều năm như vậy, tính khí của ông tự nhiên là không thể nào tốt được.