Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 980: Tìm được điện thoại bị nổ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lạc Thụy nghe cô nói Long Tư Hạo ở bên trong nhà gỗ nhỏ sập đổ, vẻ mặt anh ta đại biến: “Tổng giám đốc bị đè ở dưới? Tổng giám đốc phu nhân, cô đừng hù tôi, lá gan tôi rất nhỏ, cô ngàn vạn lần đừng dọa tôi.”

“Buông tôi ra.” Bây giờ Lê Hiểu Mạn căn bản không có thời gian và tinh lực đi giải thích cho Lạc Thụy, cô chỉ muốn tìm Long Tư Hạo.

Cô vùng vẫy mấy cái cũng không hất tay Lạc Thụy ra được, dứt khoát cắn anh ta.

“A…”

Lạc Thụy thét lên, buông tay Lê Hiểu Mạn ra.

Lúc anh ta buông tay cô ra, Lê Hiểu Mạn lập tức xông vào.

“Mạn Mạn.”

Hoắc Vân Hy thấy thế, lập tức kéo tay cô, nhìn cô nói: “Mạn Mạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh cả thế nào?”

“Buông tôi ra, buông tôi ra.”

Lê Hiểu Mạn lại vùng vẫy, đôi mắt rưng rưng lo lắng không thôi nhìn Hoắc Vân Hy: “Buông tay ra, tôi phải đi cứu Tư Hạo, Tư Hạo bị đè ở dưới.”

Lăng Hàn Dạ nghe cô nói, nhìn về phía nhà gỗ kia, trong lòng cũng lo lắng.

Anh nhìn Lạc Thụy lo âu hỏi: “Chẳng lẽ Long thiếu thật sự bị đè ở dưới? Lập tức cứu người.”

Sau đó anh liền xông vào trước, dập lửa cứu người.

Lạc Thụy liên lạc liên minh LR tới dập lửa xong, liền cùng Long Quân Triệt, 10 thợ săn vọt tới.

Lê Hiểu Mạn thấy bọn họ đều đi dập lửa, di chuyển khúc gỗ bị cháy đen, nước mắt rơi xuống, kêu khóc: “Tư Hạo, anh nhất định đừng có chuyện gì, em xin anh, anh đừng có chuyện gì.”

Cô đã không thể không có Long Tư Hạo rồi, nếu mất đi anh, cô sẽ sống không bằng chết.

Tư Hạo của cô nhất định không có chuyện gì, nhất định không.

Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn nước mắt rơi như mưa, sốt ruột không thôi, anh ta an ủi: “Mạn Mạn, anh cả nhất định không có chuyện gì.”

Lời của Hoắc Vân Hy, Lê Hiểu Mạn giống như không nghe thấy, trong mắt cô chỉ có căn nhà gỗ kia, trong lòng chỉ có Long Tư Hạo.

“Buông tôi ra.”

Cô giãy giụa lần nữa, ra sức hất tay Hoắc Vân Hy, xông lên.

Cô nhìn những khúc gỗ kia, bất kể phía trên có lửa hay không, cô trực tiếp dùng tay không cầm lấy vứt ra ngoài.

Cô tựa như không còn cảm giác được những khúc gỗ kia nóng phỏng tay nữa, cho dù tay cô bị nóng đỏ lên, đau vô cùng, cô cũng không dừng lại.

“Tư Hạo, anh không sao, anh nhất định không sao, anh không được bỏ lại em.”

Cô cực kỳ đau lòng, nước mắt như suối trào, không hề sợ đau mà di chuyển những khúc gỗ kia.

Hoắc Vân Hy thấy tay cô bị thương, anh ta vô cùng đau lòng, nhưng không tiến lên kéo cô.

Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ thấy tay Lê Hiểu Mạn đã bị thương, vẫn còn ra sức chuyển những khúc gỗ kia, hai người đều sốc.

“Tổng giám đốc phu nhân, nơi này có chúng tôi là được, tay cô bị thương rồi.”

Lạc Thụy đi tới trước người cô, muốn ngăn cản, kéo cô ra, nhưng Lê Hiểu Mạn không chịu đi.

Âu Dương Thần cách đó không xa nhìn cô một hồi, đi lên kéo mạnh cô.

Anh ta liếc mắt tay bị thương của cô, rất không khách sáo nói: “Cô có thể đừng ở đây cản trở nữa không, bọn họ còn phải chú ý cô, bọn họ lo lắng cho cô thêm một giây liền lãng phí một giây, nếu cô muốn bọn họ có thể nhanh chóng chuyển hết đống gỗ này ra, thì đừng ở đây cản trở.”

Âu Dương Thần mặt đầy không vui nhìn cô nói sau, đẩy cô ra sau: “Đừng làm trở ngại tôi.”

Dứt lời, anh ta liền cúi người hỗ trợ dọn.

Lạc Thụy thấy anh ta vừa rồi nói chuyện với Tổng giám đốc phu nhân bọn họ như vậy, không khỏi nhìn thêm một lúc.

Âu Dương Thần nhận ra Lạc Thụy còn đứng ngây ngốc nhìn anh ta, anh ta ngẩng đầu lên, không vui nhìn Lạc Thụy: “Nhìn cái gì, còn cứu người hay không? Anh đây vốn đẹp trai, dáng dấp dễ nhìn đi nữa cũng là để cho phụ nữ nhìn.”

Lạc Thụy co rút khóe môi, xem như anh ta gặp phải người không bình thường.

Sau đó cúi người xuống tiếp tục chuyển gỗ.

Hoắc Vân Hy cũng đi giúp đỡ bọn họ.

Lê Hiểu Mạn vì lời Âu Dương Thần vừa nói, đứng tại chỗ nhìn bọn họ.

Âu Dương Thần nói đúng, cô không thể đi trở ngại bọn họ làm việc, không thể trễ nãi thời gian của bọn họ.

Cô đứng nhìn, cầu nguyện, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Thành viên liên minh LR cũng tới hỗ trợ.

Vì nhiều người, những khúc gỗ kia nhanh chóng được chuyển nơi khác.

Sau khi dọn dẹp xong, nơi bị cháy đen nhánh, nhưng trống trơn, căn bản không có bóng người Long Tư Hạo, Tô Dịch cũng không.

Nhưng bọn họ tìm được hai cái điện thoại, một là của Long Tư Hạo, một của Tô Dịch.

Lạc Thụy đưa điện thoại cho Lê Hiểu Mạn, nhíu chặt mày: “Tổng giám đốc phu nhân, không tìm được Tổng giám đốc, chỉ có điện thoại Tổng giám đốc.”

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn rơi vào điện thoại bị nổ hoàn toàn biến dạng kia, nước mắt đau thương rơi xuống lần nữa, cô đang muốn đưa tay lấy điện thoại kia, Lạc Thụy lại rút về.

“Tổng giám đốc phu nhân, điện thoại này rất nóng, cô khoan hãy đụng vào.”

Lạc Thụy cũng không cầm tay, mà dùng khúc gỗ kẹp.

Thanh âm cô khàn khàn, mang theo nồng đậm nghẹn ngào: “Tại sao chỉ có điện thoại? Tư Hạo đâu? Tư Hạo đâu? Tư Hạo đi đâu rồi?”

Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn hai mắt sưng đỏ, thương tâm đau khổ, sắc mặt ngưng trọng: “Tổng giám đốc phu nhân, cô đừng lo lắng, có lẽ Tổng giám đốc không có ở đây.”

Lăng Hàn Dạ kẹp điện thoại của Tô Dịch đi tới, cau mày nhìn Lê Hiểu Mạn, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, tại sao có điện thoại của Tô thiếu ở đây? Anh ấy đến đây lúc nào? Tại sao lại nổ?”

Lê Hiểu Mạn khóc không thành tiếng: “Bởi vì Tô Dịch chính là người thần bí.”

“Cái gì?”

Nghe lời cô, Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ đều rất kinh ngạc, không dám tin nhìn cô.

“Sao Tô thiếu lại là người thần bí?”

“Tổng giám đốc phu nhân, cô không nói giỡn chứ? Cô chắc chắn Tô Dịch là người thần bí?”

Long Quân Triệt cũng nghe Lê Hiểu Mạn nói, ông cũng không biết người thần bí là ai, nghe cô nói là Tô Dịch, ông cũng rất kinh ngạc.

Ông nhìn Lê Hiểu Mạn đang thương tâm, rất đau lòng, an ủi: “Mạn Mạn, đừng quá lo lắng, ba nghĩ Long Tư Hạo hẳn không chết.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn giương mắt nhìn Long Quân Triệt, đối với người ba ruột này, cô vẫn chưa tiếp nhận, nhưng bây giờ cô không có dư thừa tinh lực đi hận ông oán ông, hay chất vấn ông cái gì.

Cô chỉ nhìn ông một cái, liền đưa mắt nhìn nơi bị nổ đen nhánh kia.

Gỗ chung quanh đều được chuyển đi, anh đi đâu? Còn sống không?

Cô đột nhiên tiến lên, ngồi xuống trước nơi biến thành màu đen đó, nhìn mặt đất, nước mắt rơi lã chã.

“Tư Hạo, anh đi đâu? Anh còn sống có đúng không? Em nhất định sẽ tìm được anh, nhất định sẽ.”

Sau đó cô đứng dậy nhìn Lạc Thụy: “Trợ lý Lạc, Tư Hạo nhất định còn chưa chết, anh cho tất cả mọi người đi tìm Tư Hạo, nhất định phải tìm được.”