Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 965: Tự Kiến quân của Knox (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn thấy có không ít ánh mắt đang nhìn mình, cô không được tự nhiên.

Ngoại trừ thành viên của liên minh LR nhìn mình thì còn có ánh mắt từ đầu tới cuối chưa dời khỏi mình là Hoắc Vân Hy.

Âu Dương Thần nhìn cô vài lần rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, mà bên cạnh anh ta vẫn còn hai người đấm bóp chân cho anh ta.

Hiện tại Thẩm Thi Vi vẫn ở bên cạnh Sophie đang bị thương, thấy cô ta chảy rất nhiều máu, ngoại trừ bà thì không ai để ý đến cô ta cho nên trong lòng người làm mẹ như bà rất khó chịu.

Hiện tại Sophie như con chuột chạy qua đường, ai cũng kêu đánh, dù là bà cũng rất muốn đánh, chính là bà nhìn thấy cô ta máu chảy không ngừng, trong lòng vẫn không nhịn được lo lắng.

Bà muốn Long Tư Hạo nhìn mặt mũi của bà mà phái người đưa Sophie rời núi nhưng lại lo lắng bà làm vậy sẽ làm tổn thương con gái Hiểu Hiểu của bà.

Rốt cuộc Sophie cũng làm quá nhiều chuyện ác độc với cô, lần này tới lần khác làm hại cô, lúc này bà mà giúp đứa con gái đại nghịch bất đạo này, sợ rằng con gái Hiểu Hiểu sẽ thương tâm với người làm mẹ này.

Nhưng bà không có cách nào trơ mắt nhìn Sophie cứ thế mà mất máu quá nhiều rồi chết.

Lúc bà đang khó xử thì Lê Hiểu Mạn nhìn bà, thấy cô nhìn Sophie thì nhíu mày, cô đã từng nói, cô còn có thể sống thì sẽ không bỏ qua cho Sophie.

Hiện tại đúng là thời cô tốt để cô báo thù Sophie, nhưng cô biết nhất định mẹ sẽ không cho phép cô làm vậy.

Long Tư Hạo vừa mới quyết đầu với Long Quân Triệt, hai bên ngừng chiến, anh vẫn khuyên và an ủi cô, cho nên anh không để ý sau khi Sophie trúng đạn như thế nào.

Lúc này anh nhìn theo ánh mắt của cô liền thấy Sophie nằm trên đất.

“Sophie.”

Phút chốc anh lạnh lùng bước đi qua.

“Tư Hạo.”

Lê Hiểu Mạn thấy thế, cũng theo qua.

Long Tư Hạo cầm khẩu súng trong tay, trong mắt đầy sát ý, sau khi đến gần Sophie, thấy cô ta bị thương nhưng sát ý vẫn không lui đi.

Anh cầm chặt khẩu súng chỉ vào Sophie.

Thẩm Thi Vi thấy Long Tư Hạo muốn giết Sophie, bà nhìn Sophie đang ngất đi: “Tư Hạo, dì biết Sophie làm sai quá nhiều chuyện, nó không đáng được đồng tình và tha thứ, dì vẫn hy vọng cháu tha cho nó một mạng.”

Long Tư Hạo không nhìn Thẩm Thi Vi mà nắm ngay tay phải của cô ta.

“Bùm.”

Không một chút do dự, anh bắt ngay một phát.

Sau đó anh lại chuyển múi súng vào đầu gối của cô ta.

“Bùm.”

Lại một phát nữa, hai phát súng liên tục vang lên, tay phải và đầu gối của cô ta đều chảy máu, nhưng cô ta đang bị hôn mê nên không hề có phản ứng gì..

Long Tư Hạo chỉ bắn hai phát súng liền xoay người đi về phía Lê Hiểu Mạn, anh kéo tay cô cười dịu dàng: “Nghiên Nghiên và Allen đang đợi chúng ta ở nhà, nghỉ một lúc chúng ta liền rời khỏi nơi này.”

Lê Hiểu Mạn chỉ nhìn thoáng qua Sophie, không nói gì mà gật đầu với Long Tư Hạo: “Em cũng nhớ chúng, hiện tại ai chăm sóc cho chúng vậy?”

“Hai đứa chúng nó đều tới...” Long Tư Hạo nhìn cô trả lời sau đó lại kéo cô đi về hướng khác.

Thẩm Thi Vi nhìn Sophie bị trúng hai phát sung trên tay và đùi, bà ngồi xổm xuống đè lại nơi vết thương không ngừng chảy máu, sắc mặt phức tạp nhìn cô ta: “Sophie, con có ngày hôm nay đều là con tự tìm lấy, Tư Hạo không giết con là đã nhân từ với con rồi, hy vọng sau này con có thể thay đổi suy nghĩ không cần làm chuyện ác độc nữa.”

Long Quân Triệt ở đối diện vẫn nhìn Thẩm Thi Vi, trong lòng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi bà nhưng ông biết hiện tại không phải là lúc.

Hoắc Vân Hy thu hồi tầm mắt trên người Lê Hiểu Mạn, nhìn Long Quân Triệt hỏi: “Tiếp đến ông định thế nào?”

Long Quân Triệt nhìn Lê Hiểu Mạn, nghĩ đến cô lạnh nhạt và hận ông, trong lòng ông cảm thấy hụt hẫng.

Ông thật có lỗi với đứa con gái này, nếu ông lại làm tổn thương Long Tư Hạo thì ông nghĩ nhất định cô sẽ hận chết ông, càng không tha thứ cho ông.

Một lúc sau ông xoay người nhìn binh đoàn MX: “Chuẩn bị rời núi.”

Thấy ông ta không đánh nữa, Hoắc Vân Hy thở phào nhẹ nhõm nhìn ông ta hỏi: “Ông vì Mạn Mạn mà không đối nghịch với Long Tư Hạo nữa sao?”

Long Quân Triệt không trả lời mà hỏi lại: “Từ khi nào cậu từ bỏ ý định đoạt Mạn Mạn từ trong tay Long Tư Hạo?”

Lời này Hoắc Vân Hy cũng không đáp lại mà đi về phía Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo.

Đầu tiên là nhìn Long Tư Hạo.

Anh nhíu mày, cánh tay ôm Lê Hiểu Mạn càng chặt hơn.

Lê Hiểu Mạn nhìn theo ánh mắt anh nhìn qua Hoắc Vân Hy.

Thấy anh ta đi tới, cô cũng nhíu mày nhưng không nói gì.

Hoắc Vân Hy đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, thấy em không sao là anh yên tâm rồi.”

Dứt lời anh ta nhìn Long Tư Hạo, trong mắt không còn tức giận và ghen tỵ như xưa mà là sự cảm kích: “Cảm ơn anh đã tìm được Mạn Mạn, hy vọng anh có thể bảo đảm an toàn cho cô ấy, để cô ấy hạnh phúc cả đời.”