Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 94: Tôi hỏi, Long tiên sinh đi rồi chứ?

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lúc này, giọng nói của chị Lâm vang lên sau lưng cô: “Thiếu phu nhân...”

Nghe thấy tiếng gọi, Lê Hiểu Mạn quay người sang, thấy chị Lâm đứng ở cửa mà trong tay chị ấy có cầm một túi chườm đá.

Chị Lâm đi tới gần, liếc nhìn một bên mặt sưng đỏ của cô, đau lòng nói: “Thiếu phu nhân, túi chườm đá này là Long tiên sinh bảo tôi chuẩn bị cho cô. Cô mau chườm lên mặt đi!”

“Long tiên sinh?” Ánh mắt Lê Hiểu Mạn nhìn vào túi chườm đá trong tay chị Lâm, trong ánh mắt thoáng qua chút phức tạp, rất hiển nhiên, Long tiên sinh mà chị Lâm nói chính là Long Tư Hạo.

Cô có chút hiếu kỳ, sao Long Tư Hạo lại nói với chị ấy? Mà chị ấy không cảm thấy những điều này có kỳ quái sao?

Cô hơi mím môi, cầm túi chườm đá trong tay chị Lâm, giống như tùy ý hỏi: “Chị Lâm, vị Long tiên sinh kia đi chưa? Sao vừa rồi anh ta lại lên tầng vậy?”

Chị Lâm nhìn Lê Hiểu Mạn cười nói: “Đã đi rồi, cậu ấy nói là bạn của thiếu phu nhân, hôm nay đi ngang qua nơi đây cho nên mới rẽ qua thăm thiếu phu nhân một chút. Kỳ lạ ở chỗ rõ ràng cậu ấy định đưa túi chườm đá lên cho thiếu phu nhân nhưng không biết tại sao mà đứng ở trước cửa phòng thiếu phu nhân một lúc lại đưa túi chườm đá cho tôi, bảo tôi đưa cho cô rồi cậu ấy đi mất!”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu mày, siết chặt túi chườm đá trong tay, liếc nhìn chị Lâm cười gật đầu: “Chị Lâm, tôi biết rồi, tôi sẽ chườm ngay đây!”

Dứt lời, cô ngồi xuống giường, chườm túi đá lên mặt. Rõ ràng trên mặt lạnh như băng nhưng trái tim cô lại cảm thấy ấm áp.

——

Trên tầng 30 của cao ốc TE, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Sau khi Long Tư Hạo rời khỏi biệt thự Thúy Viên thì về thẳng công ty, trở lại phòng làm việc tổng giám đốc.

Trợ lý Diệp San gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, lễ phép nói: “Tổng giám đốc, Lâm tiểu thư tới!”

Ngồi trước bàn làm việc dài hai mét bằng gỗ tử đan, Long Tư Hạo hơi mím môi, giọng nói trầm thấp mà mát lạnh: “Để cho cô ấy vào!”

“Vâng!” Diệp San mở cửa phòng làm việc, đứng sang bên, cười nhìn người bên ngoài: “Lâm tiểu thư, tổng giám đốc bảo cô vào!”

Người gọi là Lâm tiểu thư chính là bạn tốt của Lê Hiểu Mạn – Lâm Mạch Mạch. Cô gật đầu một cái với Diệp San rồi cười đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Oa!...” Vừa đi vào, cô đã bị sự xa hoa của phòng làm việc này làm rung động.

Cô mở lớn hai mắt, quan sát một lúc đâu mới đi đến trước bàn làm việc của Long Tư Hạo, hai mắt sùng bái nhìn anh, cười nói: “Tổng giám đốc, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Long Tư Hạo hơi nhếch mày lên, ánh mắt hơi liếc nhìn cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, bàn tay đẩy hai tấm thẻ màu đen trên bàn.

Ánh mắt Lâm Mạch Mạch cũng nhìn xuống bàn làm việc theo động tác của anh. Một giây sau, hai tròng mắt cô mở lớn, khiếp sợ nhìn hai tấm thẻ màu đen kia — là thẻ có đặc quyền vô hạn trong tầng lớp thượng lưu, không có hạn mức. So với thẻ kim cương hay thẻ vàng thì cao hơn rất nhiều.

“Thẻ... đen, tổng giám đốc, anh có ý gì?” Ánh mắt Lâm Mạch Mạch run rẩy nhìn hai chiếc thẻ đen, giống như thấy từng cọc tiền giấy trước mặt.

Long Tư Hạo hơi nhíu mày, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Lâm Mạch Mạch, giọng nói trầm thấp: “Tôi biết cô có quan hệ rất tốt với Hiểu Hiểu. Gần đây cô ấy cần tiền, chắc cô cũng hiểu ý của tôi!”

Nghe vậy, Lâm Mạch Mạch chớp chớp mắt, não bộ suy nghĩ rất nhanh, ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn anh, cố ý kéo dài giọng: “Hiểu — Hiểu? Tổng giám đốc, hai người...”

“Chúng tôi làm sao?” Long Tư Hạo hơi nhếch mày lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn mĩ không thể nhận ra anh đang vui buồn thế nào.&