Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đùi thỏ nướng hiện ra ngay trước mắt cô, mùi thơm cứ chui vào trong mũi, cô không khỏi trừng mắt nhìn, hơi không dám tin.
Có phải là cô đang nằm mơ hay không đây?
Hay là bởi vì cô quá đói nên đã xuất hiện ảo giác?
Âu Dương Thần thấy cô vừa tỉnh lại đã nhìn chằm chằm vào cái đùi thỏ nướng mà nuốt nước miếng ừng ực, anh ta cũng không lấy đi mất, nà trực tiếp nhét cái đùi thỏ nướng vào trong miệng của cô, sau đó anh ta buông tay ra, tiếp tục nướng thịt thỏ tiếp.
Lê Hiểu Mạn phục hồi lại tinh thần đưa tay lấy đùi thỏ nướng trên miệng mình ra, cô nhìn Âu Dương Thần ngồi ở trước một đống lửa, thỏ đang nướng đã thiếu đi một cái chân.
Không biết là anh ta đã trở lại được bao lâu rồi, quần áo trên người đã khô, tóc mái hơi dài trên trán che khuất một nửa tầm mắt, dáng vẻ anh ta đang nghiêm túc nướng thỏ, nhìn càng anh tuấn đẹp trai hơn.
Không đợi cô lên tiếng, giọng nói đầy truyền cảm của Âu Dương Thần đã vang lên: “Tôi đã trở lại khoảng một tiếng rồi, cái đùi thỏ trong tay cô được nướng trước, thịt đã chín, có thể ăn được rồi, không cần hỏi tôi tại sao lại biết nướng thịt thỏ, hàng năm tôi đều đi dã ngoại ở mấy nơi hoang dã mấy ngày, một năm ba lần.”
Lê Hiểu Mạn vốn đang muốn hỏi những vấn đề này, khi thấy Âu Dương Thần nói hết ra, cô há miệng rồi cũng không hỏi tiếp nữa, bởi vì đã quá đói rồi, cô nói một câu cảm ơn với Âu Dương Thần rồi bắt đầu chiến đấu với cái đùi thỏ nướng.
Quần áo trên người cô cũng đã khô, nhiệt độ trong hẻm núi cũng cao hơn so với nhiệt độ bên ngoài, lại đang ngồi ở trước đống lửa, nên cô cảm thấy rất ấm áp.
Sau khi Âu Dương Thần nướng thịt thỏ chín xong, anh ta lại cắt một cái đùi thỏ nướng khác đưa cho Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn thấy vậy, cô khẽ lắc đầu nói: “Anh ăn đi, tôi ăn xong rồi.”
Âu Dương Thần cứng rắn nhét cái đùi thỏ nướng cho cô: “Ở chỗ này, ăn bữa nay thì cũng không biết bữa ăn sau là lúc nào, nghỉ ngơi một lát là lại phải lên đường, nếu như cô còn muốn có sức để rời khỏi nơi này, thì cô nhanh chóng ăn hết cái đùi này đi.”
Lê Hiểu Mạn rất muốn rời khỏi nơi này, vì vậy cô cố gắng ăn nốt cái đùi thỏ kia.
Con thỏ kia không hề nhỏ chút nào, cô chỉ ăn hai cái đùi thỏ, cũng đã cảm thấy rất no rồi.
Ăn no tinh thần nhanh chóng khôi phục lại, cô nhìn Âu Dương Thần đang dùng một chiếc lá cây cây để uống nước, tò mò hỏi: “Âu tiên sinh, tại sao anh lại tới nơi này?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, đôi mắt của Âu Dương Thần thoáng trở nên buồn bã, sau đó anh ta xoay người đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, đưa nước vừa mới lấy cho cô: “ Vừa mới ăn xong, cô uống nước đi.”
Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới anh ta đi lấy nước cho mình, cô nhìn anh ta thật sâu, rồi nhận lấy: “Cám ơn.”
Nước ở đây uống ngon hơn so với nước trái cây mà cô đã uống trước đây rất nhiều, giống như là nước suối vậy, có hương vị mát lạnh trong veo.
Âu Dương Thần thấy cô uống xong, anh ta lại hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”
Lê Hiểu Mạn ngượng ngùng đáp: “Không cần, cám ơn.”
Âu Dương Thần không đi lấy nước nữa, mà ngồi xuống, nhìn cô hỏi: “Cô thật sự muốn biết nguyên nhân tôi tới nơi này?”
Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu với anh ta, cô thật sự rất tò mò tại sao một ngôi sao như anh ta lại chạy tới nơi này làm gì?
Chẳng lẽ là trải nghiệm cuộc sống trong rừng rậm, vì để nâng cao khả năng diễn xuất trong sự nghiệp của anh ta?
Âu Dương Thần hơi hạ tầm mắt xuống, anh ta nặng nề nói: “Ông nội tôi đã mất tích ở chỗ này.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn chợt cả kinh, cô nâng tầm mắt nhìn về phía khuôn mặt đang nhuốm đầy bi thương của anh ta.
Âu Dương Thần như đột nhiên chìm dần ở trong bi thương, anh ta tiếp tục nói: “Nơi này là Mont Saint-Michel, còn gọi là “ Núi tử vong”, những đội thám hiểm tới nơi này không phải là mất tích thì chính là chết một cách thê thảm, mười mấy năm trước ông nội tôi đã gia nhập một đội thám hiểm hai mươi chín người tiến vào nơi này.”
Nghe đến chỗ này, Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh ta hỏi: “Vậy kết quả là...”
Ánh mắt của Âu Dương Thần rơi vào sợi dây chuyền mà Lê Hiểu Mạn đã tự mình thiết kế cho anh ta trên cổ kia, phía trên có bức tượng điêu khắc hình ông nội anh ta.
Anh ta nhìn bức tượng thủy tinh hình ông nội nói: “Cuối cùng chỉ có hai đội viên ra khỏi Mont Saint-Michel, nhưng bọn họ đều trở nên điên dại không còn nhận thức rõ nữa, ông nội của tôi và những hai bảy đội viên khác đều mất tích ở chỗ này.”
Ông nội của anh ta là tiến sĩ sinh hóa và bác sĩ y khoa, hơn nữa ông nội của anh ta còn biết thuật thôi miên, nên ông cũng có nghiên cứu về tâm lý học.
Cả cuộc đời này, người anh ta tôn kính nhất chính là ông nội của anh ta, ông nội của anh ta chính là thiên tài trong lòng anh ta.
Lê Hiểu Mạn nghe xong mà cảm thất hết sức rung động, cô cau mày lại: “Vì vậy, anh đi vào nơi này là muốn biết nguyên nhân mất tích kỳ lạ của ông nội anh và những nhà thám hiểm khác.”
Âu Dương gật đầu với cô, ánh mắt dần trở nên thâm thúy hơn rất nhiều.