Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lần đầu tiên, khi cô bước vào biệt thự Thủy Lộ Hồ cùng với Long Tư Hạo, cô cảm thấy nơi đó giống như là một cái nhà tù hoa lệ, nhưng bây giờ cô cảm thấy nơi đó là thiên đường, là tổ ấm của cô và Long Tư Hạo.
Cơn giận trong lòng Sophie dần hiện lên trên mặt, cô ta siết chặt hai tay lại, ánh mắt trở nên âm ngoan, giọng nói mang theo nồng đậm cảnh cáo và tự tin: “Lê Hiểu Mạn, đến nơi này rồi thì cô đừng có mà nghĩ đến chuyện tùy tiện đi ra ngoài, tôi nói cho cô biết, nếu Tư Hạo không đáp ứng cử hành hôn lễ với tôi, vậy thì cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện nhìn thấy anh ấy.”
Lê Hiểu Mạn như muốn chọc giận cô ta, cô giễu cợt nói: “Sophie, nếu như tôi là cô, xảy ra chuyện như vậy, tôi sẽ không gặp lại Tư Hạo đâu, vậy mà cô lại vẫn có suy nghĩ muốn gả cho anh ấy? Cô cảm thấy bây giờ cô xứng với anh ấy sao?”
Sophie biết Lê Hiểu Mạn đang ám chỉ chuyện cô ta bị mười hai tên côn đồ thay phiên nhau cưỡng bức ở thành phố K trong nước, cô ta siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt tràn đầy hận ý và tức giận.
Cô ta nhìn Lê Hiểu Mạn gần giống như muốn nổi điên lên: “Lê Hiểu Mạn, chọc giận tôi không có lợi với cô đâu, nơi này là nhà tôi, tôi có thể giết cô bất cứ lúc nào.”
Lê Hiểu Mạn không lộ chút sợ hãi nào: “Giết tôi thì cô cũng mất luôn tiền đặt cuộc để uy hiếp Tư Hạo, mà Tư Hạo sẽ bỏ qua tất cả mà phá hủy nơi này.”
Cô tin tưởng Tư Hạo của cô nhất định sẽ làm như vậy.
Bây giờ, Sophie cực kỳ cực kỳ cảm thấy khó chịu và căm ghét dáng vẻ lãnh đạm và không chút e ngại kia của Lê Hiểu Mạn, cô ta rất muốn khiến cô nếm thử mùi vị sống không bằng chết ngay bây giờ.
Nhưng Knox cha của cô ta đã thông báo, tạm thời không thể làm tổn thương cô, vì vậy cô ta mới tạm thời đè nén căm hận trong lòng kia xuống.
Bây giờ cô ta không thể giết cô, nên cô ta tới nơi này chính là muốn làm cho cô phải ấm ức, khiến cô khổ sở bi thương, thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh kia của cô lại khiến cô ta rất muốn nổi điên.
“Lê Hiểu Mạn.”
Cô ta chợt bật dậy, hung ác nhìn chằm chằm vào cô: “Coi như tôi không xứng với Tư Hạo, nhưng toàn bộ gia tộc Knox này xứng với, cưới tôi, anh ấy có thể có tất cả nơi này, anh ấy cưới tôi thì chẳng khác nào cưới toàn bộ gia tộc Knox...”
Nói đến đây, cô ta đến gần Lê Hiểu Mạn, nhìn chằm chằm vào cô rồi nở nụ cười tàn nhẫn: “Cô có biết toàn bộ gia tộc Knox có bao nhiêu người không? phần bề nổi thì quân đội do cha tôi tự thành lập có khoảng một ngàn người, ngoài đội quân được trang bị vũ trang này, còn có...”
Lê Hiểu Mạn không nhịn được cắt đứt lời của cô ta: “Tôi không có hứng thú với chuyện gia tộc Knox có bao nhiêu người, coi như toàn bộ gia tộc Knox của cô có gần mười nghìn người, thì cô cũng không dọa được tôi đâu.”
Lửa giận trên mặt Sophie dần tiêu tán đi, nhưng lạnh lùng trong mắt vẫn giữ nguyên: “Lê Hiểu Mạn, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dù thế nào cô cũng phải muốn Tư Hạo vì cô mà nổi lên va chạm với cha tôi, liều chết người chết kẻ sống, cô mới cam tâm sao? Cô đang hại anh ấy mà thôi, nếu như cô thật sự yêu anh ấy, thì cô không nên để anh ấy phải trở thành người vong ân phụ nghĩa.”
Nghe thấy Sophie nói như vậy, Lê Hiểu Mạn chỉ hơi nâng mi mắt, cô bình tĩnh nhìn cô ta: “Theo như cô nói, vậy tôi phải làm như thế nào?”
Sophie cúi người, hung hãn nhìn chằm chằm vào Lê Hiểu Mạn: “Hẳn là cô nen tự động rời khỏi anh ấy, đây mới là thật sự yêu.”
“Ha haaa...” Lê Hiểu Mạn cười nhạo cô ta, cô cảm thấy những lời này của Sophie thật sự là quá buồn cười, cô ta lại tới dạy cô thế nào là thật sự yêu, nếu cô ta thật sự biết làm thế nào để yêu một người, thì cũng sẽ không phá hư hạnh phúc của cô và Tư Hạo như vậy.
Cô hơi ngước mắt lên: “Đây chính là mục đích thực sự mà cô tới tìm tôi? Nơi này của cô không bị bệnh đấy chứ?”
Cô lấy tay chỉ vào đầu mình, nhưng lại chuyên chú nhìn về phía Sophie.
Sophie vốn định nổi giận, nhưng cô ta nhịn xuống, khóe miệng vẫn còn duy trì nụ cười giả tạo vừa nhìn đã khiến cho người ta chán ghét: “Lê Hiểu Mạn, cô dã tới nơi này, thì thứ mà tôi có chính là cơ hội và thời gian tới hành hạ cô, cô cứ chờ xem, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là đau đến không muốn sống.”
Lê Hiểu Mạn trả lời lại: “Tôi sẽ chờ.”
Sophie âm lãnh nhìn cô, rồi hất cằm lên, vẻ mặt thâm độc đi ra khỏi phòng.
Sau khi ra ngoài, cô nhìn bốn người đứng ở cửa rồi dùng tiếng Pháp phân phó bọn họ không cho phép bất kỳ ai đưa ăn cho Lê Hiểu Mạn.
Nhưng bốn người này lấy lý do cô ta không phải là chủ nhân của bọn họ Knox, nên cự tuyệt không nghe theo lệnh của cô ta.
Sophie bị cự tuyệt nên cực kỳ tức giận, nhưng cô ta không phát tác ra.