Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Là anh thật sao?” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, tim đậm rộn ràng, chính cô cũng không biết là mình đang rất vui vẻ.
“Là tôi...”
“Vậy giờ anh ở đâu? Anh sao rồi?” Lê Hiểu Mạn siết chặt di động, vội vàng hỏi.
“Dưới tầng của em, tôi không sao, chỉ là... Vừa rồi nhảy xuống bị đau lưng.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói bình tĩnh như nước của Long Tư Hạo.
“Cái gì? Đau lưng hả?” Lê Hiểu Mạn vô thức nhăn mày, vô cùng lo lắng, cô cầm di động, đi tới trước cửa sổ sát đất, vạch rèm ra, quả nhiên Long Tư Hạo ở dưới lầu.
Dưới lầu là vườn hoa, trồng rất nhiều cây anh đào, mà Long Tư Hạo thì đang dựa vào một cây gọi điện cho cô.
Lúc này anh vẫn cởi trần, ánh nắng chói chang chiếu lên cơ thể ấy, soi rõ từng phần da thịt khiến anh càng mê người, gương mặt tuấn mỹ càng thêm góc cạnh rõ ràng, thâm thúy mị hoặc, còn phần dưới thì đang quấn một chiếc khăn tắm.
Anh nghiêng người tựa vào cây anh đào, mắt đen khép hờ, tư thế lười biếng, môi mỏng dương lên, vô cùng quyến rũ mà lại không mất đi khí chất cao quý tao nhã.
Lê Hiểu Mạn nhìn chiếc khăn tắm quấn quanh người Long Tư Hạo, môi khẽ giật giật, thấp giọng nói: “Sao vẫn chưa mặc quần áo vào, muốn bị người khác phát hiện lắm à? Mà lưng anh đau lắm hả?”
Long Tư Hạo thản nhiên lên tiếng: “Em muốn xuống xoa giúp tôi, hay để tôi đi lên?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, giận dữ lườm anh: “Đừng đùa nữa, mau mặc vào rồi đi nhanh đi.”
Cô thật sự không nghĩ tới, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn TE, cháu trai trưởng của Hoắc gia, nam thần trong mắt tất cả phụ nữ thành phố K lại đi nhảy cửa sổ? Nếu chuyện này truyền ra, nhất định sẽ náo loạn một thời gian dài.
“Đau lưng, không cử động được.”
Tiếng nói trầm thấp của Long Tư Hạo lại truyền đến, Lê Hiểu Mạn lo lắng nhìn anh một cái, đang nghĩ không biết nên làm gì thì cửa phòng cô bị đẩy ra, Hoắc Vân Hy bước vào.
Thấy thế, cô lập tức cúp điện thoại.
Hoắc Vân Hy thấy cô đứng trước cửa sổ sát đất, lại còn cầm di động thì nheo mắt, tái mặt nhìn cô: “Gọi cho ai?”
Nói rồi, anh ta lập tức bước lên, túm lấy di động của Lê Hiểu Mạn, xem lịch sử cuộc trò chuyện rồi gọi lại
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta như vậy thì đưa tay qua, lạnh lùng nói: “Hoắc Vân Hy, trả di động lại đây, anh không có tư cách quản chuyện của tôi.”
Hoắc Vân Hy gọi đi nhưng không được, anh ta liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, ném di động của cô đi, sắc mặt xanh mét: “Nói, người trong phòng cô rốt cuộc là ai?”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn anh ta, cười nhạt: “Hoắc Vân Hy, trong phòng tôi có người không, chẳng lẽ anh không nhìn thấy? Lại nói, cho dù trong phòng tôi có người hay không cũng không liên quan gì đến anh, người anh nên quan tâm phải là Hạ Lâm mới đúng, nếu anh đã bảo mẹ anh và vị hôn thê của anh đưa đơn ly hôn tới thì hôm nay chúng ta sẽ làm thủ tục luôn.”
Hoắc Vân Hy thấy cô lạnh nhạt thì xiết chặt hai tay, phiền não không thôi: “Cô muốn cứ vậy mà ly hôn với tôi? Chuyện hôm nay, tôi cũng không biết.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, lạnh lùng cười: “Ha ha... Không biết? Hoắc Vân Hy, anh làm tôi thật ghê tởm.”
“Ghê tởm?” Hoắc Vân Hy nheo mắt lại, kéo cô vào lòng, giận dữ: “Lê Hiểu Mạn, nói rõ xem, tôi ghê tởm chỗ nào?”
“Buông ra, chỗ nào anh cũng ghê tởm hết. Cút ngay.” Lê Hiểu Mạn ra sức vùng vẫy, trong mắt tràn ngập sự chán ghét.
Sự vùng vẫy và ánh mắt chán ghét của cô chọc giận Hoắc Vân Hy, anh ta phẫn nộ nhìn cô: “Nói tôi ghê tởm? Tôi sẽ cô biết ghê tởm là thế nào!”
Dứt lời, anh ta thô bạo kéo đai váy ngủ của cô xuống, ôm cô ném mạnh lên giường.