Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Dinah trợn mắt nhìn anh trêu chọc mình, hai tay xoa xoa khóe mắt, thân thể tiến lên phía trước, lại gần Lạc Thụy: “Anh muốn nhìn tôi sẽ không cho anh nhìn, tôi không khóc nữa.”
Lạc Thụy cũng nghiêng người lên phía trước một chút, híp mắt cười: “Lăng Dinah tiểu thư, tôi khuyên cô sớm buông tha cho tổng giám đốc của chúng tôi. Anh ấy tuyệt sẽ không yêu cô đâu. Cô thì, mặc dù không nhiều ưu điểm lắm, khuyết điểm cũng không ít, lại sắp trở nên lớn tuổi rồi, tôi nghĩ nếu cô dịu dàng một chút, tốt bụng một chút, lễ độ một chút, có khí chất một chút, nhất định sẽ có một người đàn ông miễn cưỡng coi trọng cô.”
Lăng Dinah mặc dù trong lòng đang rất tồi tệ, mà cứ liên tục bị đả kích như vậy, ngay tại lúc cô đang trong cảnh thất tình vậy mà Lạc Thụy cứ đả kích cô, khiến cô vừa tức giận, lại vừa thương tâm.
Lúc trước cô hận không thể bóp chết Lạc Thụy, giờ sự tức giận của cô hóa thành nước mắt, chỉ biết thương tâm khóc nức.
“Huhu.. Lạc Thụy, anh đả kích đủ chưa? Tôi biết anh Tư Hạo sẽ khong yêu tôi, tôi không cần anh nói, tôi là da mặt dày, mặt dày thích một người thì có sao chứ? Tôi không dị dàng, không săn sóc, lại kiêu căng vô lễ, khuyết điểm rất nhiều, không có ưu điểm, thì cũng không đến lượt anh nói. Huhu tôi có khuyết điểm, chẳng lẽ anh không có sao? Anh cũng không dịu dàng, không thương hoa tiếc ngọc, không săn sóc, còn dài dòng hơn cả đàn bà.”
Lạc Thụy thấy cô khóc đau lòng thì dùng tay lau nước mắt cho cô, nói: “Lăng Dinah tiểu thư, nói mấy câu cô đã khóc rồi, từ khi nào cô lại trở nên yếu ớt như vậy? Đừng quên, cô là người đáng xấu hổ nhất thế giới này.”
Vừa nghe thấy vậy, Lăng Dinah liền không vui, sau đó trừng mắt nhìn anh, oa một tiếng lại khóc lên.
“Huhu... Lạc Thụy chết tiệt, anh mới là nỗi hổ thẹn của thế giới, tôi yêu một người thì sai sao? Sai sao? Tôi mặt dày yêu người ta thì sao sao? Tôi làm tất cả không phải muốn làm anh Tư Hạo rung động sao?”
Lạc Thụy thấy Lăng Dinah lại khóc lớn, anh cảm thấy hôm nay Lăng Dinah rất khác thường! Chẳng lẽ do ngày hôm qua đã chịu đả kích quá lớn sao?
Không phải là biết tổng giám đốc và phu nhân đã có chứng nhân kết hôn rồi chứ.
Anh nhướng mày: “Lăng Dinah tiểu thư, cô biết chuyện tổng giám đốc và phu nhân có giấy chứng nhận thôi mà, có cần phải khác thường như vậy không, đau lòng, kích động đến vậy sao?”
Lăng Dinah lau nước mắt, khóc nhìn anh: “Huhu… Tôi theo đuổi anh Tư Hạo nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không đuổi kịp anh anh, giờ anh ấy đã là chồng của người khác, tôi có thể không đau lòng sao? Cứ coi như tôi là người mặt dày, nhưng tôi cũng là người, có hỉ nộ ái ố, tôi cũng tâm tình của bản thân, anh không hiểu đâu. Anh Tư Hạo là mối tình đầu của tôi, từ khi thích anh ấy, tôi đã nghĩ có một ngày sẽ gả cho anh ấy, vậy nên không giữ vững lễ tiết, không rụt rè theo đuổi anh ấy, vì anh ấy, tôi có bị các người nói thế nào cũng không sao cả...”
Lạc Thụy lẳng lặng nhìn Lăng Dinah, im lặng nghe cô nói, lần đầu tiên không dùng lời nói khó nghe đả kích cô, cũng không có thái độ khinh bỉ hay coi thường.
Anh cảm thấy tiếng lòng của Lăng Dinah lúc này mới là chân thật nhất, tình yêu chấp nhất như vậy, cho dù là bị giễu cợt, bị người mắng không biết xấu hổ, vô sỉ, vẫn kiên trì, cô cũng đáng để nể phục.
Anh lại lần nữa thay cô lau nước mắt, đôi mắt khó có được lúc chăm chú nhìn cô thế này: “Lăng Dinah tiểu thư, những lời tôi nói trước đó thực ra không có ác ý gì. Tôi chỉ nói giỡn với cô vậy thôi, thật ra thì cô cũng rất dáng yêu, có thể chấp nhất vì tình yêu như vậy, người đàn ông được cô yêu hẳn là rất hạnh phúc, hơn nữa, cũng không phải lo lắng cô sẽ thay lòng. Cô chỉ mạnh miệng thôi chứ bên trong cũng mềm lòng cả, mặc dù thích tổng giám đốc, nhưng sao cô có thể làm ra chuyện phá hỏng tổng giám đốc và phu nhân, hơn nữa cô còn chăm sóc Tiểu Nghiên Nghiên như vậy, so với Sophie thì cô tốt hơn nhiều lắm.”
Lạc Thụy lần đầu tiên nói chuyện với Lăng Dinah, không tổn thương hay đả kích cô, thậm chí còn có ý khen ngợi cô. Cô đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, đáy mắt là kinh ngạc ngoài ý muốn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ không dám tin.
Lạc Thụy thấy cô nhìn mình thì cười: “Nhìn tôi làm gì?”
Lăng Dinah chớp mắt, lông mi rung rung: “Anh đang khen tôi? Khen Lăng Dinah tôi?”
Lạc Thụy nhún vai: “Đây không tính là khen, toi chỉ nói thật mà thôi. So với Sophie, cô tốt hơn nhiều, thật ra cô cũng không hẳn là có nhiều khuyết điểm đến thế, cũng có khá nhiều ưu điểm đó chú.”
Lăng Dinah nhìn anh: “Vậy anh nói nghe xem ưu điểm của tôi là gì?”
“Cái này...” Lạc Thụy cúi đầu dò xét cẩn thẩn, khóe môi mang theo ý cười: “Lớn lên không tệ, vóc người không tồi, mặc dù có lúc không bình thường, nhưng cũng không đến nỗi, đôi lúc khá đáng yêu.”
Nghe anh vừa khen vừa chê... tâm tình Lăng Dinah không tốt hơn chỗ nào, đối với lời anh nói không thỏa mãn lắm, đấy thực sự là ưu điểm sao?
Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Long, Ngụy Vũ Bân ba đứa trẻ ngó ở cửa hồi lâu không thấy động tĩnh gì, cảm thấy đứng đó nghe thật không có ý nghĩa.
Người đứng lên trước là Tiểu Long, Tiểu Nghiên Nghiên nghe hồi lâu cũng ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ nhắn che miệng ngáp: “Còn chưa tỉnh ngủ nữa, không biết chú Lạc và chị Na ở bên trong làm gì nhỉ”
Sau đó cô bé quay sang Tiểu Long: “Anh, chúng ta đi bảo quản gia tới mở cửa đi.”
Ngụy Vũ Bân từ phía sau nhìn Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long, nhíu mi: “Anh muốn gặp mẹ, hai người có biết mẹ anh đâu rồi không?”
Sáng sớm cậu bé đã bị Tiểu Nghiên Nghiên đáng thức rồi kéo xuống tầng, ngồi bên ngoài cửa Lạc Thụy và Lăng Dinah.
Tối qua, cậu bé, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long chơi với nhau một lúc liền ngủ quên mất, cho nên cậu bé không biết là mẹ đang ngủ ở gian phòng khách kia.
Tiểu Nghiên Nghiên nghe Ngụy Vũ Bân hỏi thì hơi nhíu mi, thật ra thì cô bé cũng không biết.
Cô bé đi tới trước mặt Ngụy Vũ Bân, kéo bàn tay nhỏ bé cười nói: “Anh Bân Bân, để em dẫn anh đi tìm mẹ anh.”
Sau đó, ba đứa trẻ liền đi hỏi quản gia liền biết Lâm Mạch Mạch đang ngủ ở phòng khách.
Mà lúc này, Lâm Mạch Mạch không ở trong nhà trước mà đang ở trong vườn hoa sau nhà có cái hồ xanh biếc.