Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn hai mắt đẫm lệ nhìn anh, vì khóc mà giọng khàn khàn: “Tư Hạo, nhưng em rất sợ, em thật sự rất sợ, em đã mất một người mẹ rồi...”
Long Tư Hạo biết cô lại nhớ tới Lê Tố Phương đã mất, hai tay anh khẽ nâng khuôn mặt cô, ngón cái lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, cúi đầu hôn lên môi cô, an ủi nói: “Bà xã, em không tin ông xã sao? Ông xã nói mẹ em không sao nhất định sẽ không sao, tin anh đi, đừng khóc, em như vậy anh rất đau lòng.”
Tiểu Nghiên Nghiên đứng bên cạnh bọn họ “òa” một tiếng bật khóc.
“Hu hu... Ba, con cũng rất sợ... Hu hu... Bà ngoại... Hu hu...”
Long Tư Hạo thấy Tiểu Nghiên Nghiên cũng khóc, anh buông Lê Hiểu Mạn ra, ngồi xuống: “Nghiên Nghiên cũng phải tin ba, bà ngoại con nhất định không có việc gì đâu.”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp hai mắt đẫm lệ: “Nhưng bà ngoại chảy rất nhiều máu.”
Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ đúng lúc chạy đến bệnh viện.
Nghe thấy lời Tiểu Nghiên Nghiên nói, Lạc Thụy bước nhanh tiến lên, nhìn bé nói: “Vật nhỏ, chảy nhiều máu chưa chắc đã có chuyện gì, cái đó, sau này vật nhỏ lớn lên...”
Biết câu sau Lạc Thụy sẽ nói gì, ánh mắt Long Tư Hạo lạnh thấu xương nhìn về phía cậu ta: “Cậu cứ thử nói tiếp đi?”
Thấy Long Tư Hạo thần sắc âm trầm, Lạc Thụy rụt rụt cổ: “Tổng giám đốc không cho nói thì tôi không nói nữa.”
Dứt lời, cậu nhìn về phía Lê Hiểu Mạn hai mắt đẫm lệ, khẽ nhíu mày: “Phu nhân, ngài yên tâm đi, mẹ cô không sao đâu, tổng giám đốc đã nói không sao nhất định sẽ không sao, ngài đừng quên tổng giám đốc làm gì, mẹ cô có bị thương nặng hay không, tổng giám đốc vừa nhìn đã biết.”
Nghe Lạc Thụy nói vậy, Lê Hiểu Mạn lại yên tâm hơn một chút, Long Tư Hạo làm gì, giờ cô đã biết rõ, cô biết chắc chắn anh đã từng phải trải qua không ít mưa bom bão đạn.
Cô thấy cậu ta và Lăng Hàn Dạ đều đã trở lại, liền hỏi: “Hai người có đuổi kịp kẻ thần bí kia không?”
Lạc Thụy nhún vai, nhíu mày nói: “Hôm nay xuất hiện đều là hàng giả, kẻ thần bí kia đuổi được, nhưng kẻ chúng tôi bắt được không phải kẻ thần bí thật sự mà là giả mạo, mục đích là dụ tôi và Lăng thiếu đi, tóm lại, chúng ta bị lừa, kẻ thần bí này thật sự rất giảo hoạt, bom là giả, lựu đạn là giả, ngay cả người cũng là giả.”
Bọn họ đuổi theo ra khỏi hội trường yến hội hôn lễ, thấy kẻ thần bí ngồi vào trong xe, vì thế lập tức ngồi vào xe đuổi theo, đuổi tới nửa đường, kẻ thần bí đột nhiên dừng xe lại.
Chờ cậu và Lăng Hàn Dạ xuống xe tiến tới thăm dò, kẻ thần bí ngồi trong xe run lên, lên, dường như rất sợ hãi bộ dáng.
Lột mặt nạ quỷ của kẻ thần bí nọ ra chính là Lăng Hàn Dạ.
Bọn họ cẩn thận hỏi một hồi mới biết kẻ thần bí trong xe là giả mạo, anh ta căn bản không phải kẻ thần bí thật sự, chỉ là một người bình thường, vì thân hình anh ta giống kẻ thần bí nên mới bị kẻ thần bí thật sự uy hiếp giả mạo hắn.
Mà dù bọn họ có hỏi gì kẻ thần bí giả mạo kia, anh ta cũng nói không biết bộ dáng thật của kẻ thần bí thật sự, chỉ biết hắn đội mặt nạ quỷ, mặc đồ đen, còn lại cũng không biết.
Long Tư Hạo nghe Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ nói xong xiết chặt hai tay, anh không ngờ cái bẫy mình và Hiểu Hiểu đặt ra lại bị kẻ thần bí đọc thấu, lại lập bẫy trả ngược lại họ.
Xem ra anh xem nhẹ thực lực và cơ trí của kẻ thần bí này.
Sau lưng kẻ thần bí nhất định còn có người khác, mà thực lực người này rất mạnh, người anh có thể nghĩ đến chỉ có Knox.
Có lẽ là Knox ở sau lưng thao túng kẻ thần bí.
Theo như lời Long Tư Hạo nói, Trầm Thi Vi tuy bị trúng đạn, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, bà được bác sĩ và hộ sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu sau đó chuyển sang phòng ICU.
Ngày thứ ba Trầm Thi Vi liền tỉnh, hơn nữa bà cũng từ phòng ICU chuyển tới phòng VIP cao cấp.
Lê Hiểu Mạn vẫn canh giữ trước giường bà, cùng ở đó còn có Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Long Dập, cùng Long Tư Hạo, Lâm Mạch Mạch.
Lâm Mạch Mạch muốn ở cùng Lê Hiểu Mạn, cho nên Ngụy Vũ Bân được Ngụy Tử Đình đón về, mà Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ vì phải đều tra về Sophie và kẻ thần bí, ngày hôm qua và hôm nay cũng không đến bệnh viện.
Trầm Thi Vi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là Lê Hiểu Mạn.
Lúc này sắc mặt bà hơi tái nhợt, ánh mắt mất đi độ sáng vốn có, nhưng khi bà vừa mở mắt nhìn thấy Lê Hiểu Mạn, trong đáy mắt liền nhiễm vài phần ý cười.
“Hiểu Hiểu...” Giọng bà suy yếu: “Con vẫn luôn... ở cạnh... Mẹ?”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy Trầm Thi Vi tỉnh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tới trước mặt bà: “Bà ngoại, còn con nữa, con cũng ở bên bà ngoại, bà ngoại cuối cùng cũng tỉnh rồi, mẹ sẽ không khóc nữa.”
Trầm Thi Vi nhìn về phía Tiểu Nghiên Nghiên, ánh mắt ôn hòa, cười hỏi: “Nghiên Nghiên, mẹ cháu... Thật sự khóc?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn bà gật gật đầu, đôi mắt nhỏ cũng ứa lệ quang: “Bà ngoại, không chỉ mẹ khóc, con cũng khóc, cả anh hai cũng khóc, ba quá giỏi, ba nói bà ngoại tỉnh lại, bà ngoại thật sự tỉnh lại.”
Nghe bé nhắc tới Tiểu Long Dập, Trầm Thi Vi nhìn bé đứng cạnh Tiểu Nghiên Nghiên, trong mắt cũng ứa lệ: “Allen, đều do bà ngoại không dạy dì con cho tốt, nó thiếu chút nữa đã hại chết con.”
Tiểu Long Dập đi tới phía trước, vươn tay lau nước mắt cho bà, đôi mắt hẹp dài nhìn bà: “Bà ngoại, con không trách người, chuyện này không liên quan đến bà.”
Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn hai mắt đẫm lệ, lập tức đi tới, một tay nắm tay Tiểu Nghiên Nghiên, tay kia thì nắm tay Tiểu Long Dập, cúi xuống ánh mắt ôn nhu nhìn hai bé: “Nghiên Nghiên, Allen, đi ra ngoài với ba một lát, để mẹ và bà ngoại nói chuyện một lúc.”
Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập đồng thời gật đầu, lập tức đi cùng Long Tư Hạo ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Mạch Mạch thấy thế, vỗ nhẹ bả vai Lê Hiểu Mạn, cho cô một ánh mắt cổ vũ, cũng đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa phòng lại.
Lê Hiểu Mạn biết Long Tư Hạo để Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập đi ra ngoài, là muốn cho cô và Trầm Thi Vi một cơ hội trò chuyện, anh hy vọng cô có thể tha thứ cho Trầm Thi Vi, nhận bà là mẹ.
Cúi xuống nhìn Trầm Thi Vi, đôi mắt sáng ngời của cô tràn đầy nước mắt, lo lắng hỏi: “Thế nào rồi ạ?”
Cô không gọi Trầm Thi Vi là phu nhân, cũng không xưng hô gì, nhưng sự thay đổi nho nhỏ này của cô vẫn khiến Trầm Thi Vi vui mừng.
Hai mắt bà cũng ứa nước mắt, nhìn cô gật đầu: “Hiểu Hiểu không cần... Lo lắng, mẹ... Tốt hơn nhiều.”
Thấy khí sắc của bà vẫn rất kém, nói chuyện thỉnh thoảng vô lực, trong lòng Lê Hiểu Mạn cực kỳ khó chịu, nước mắt lại không ngừng rơi xuống, cô cắn chặt môi dưới, nhưng lại không gọi ra được tiếng mẹ.
“Thực xin lỗi, nếu không phải vì cứu con và Nghiên Nghiên, bà cũng sẽ không trúng đạn.”
Trầm Thi Vi thấy cô khóc, từng chút cố gắng nâng tay lên muốn lau cho cô, nhưng hữu khí vô lực.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, cầm tay bà đặt xuống, ngữ khí thân thiết nói: “Bà còn đang truyền dịch, tay không thể lộn xộn.”
Nghe thấy lời nói thân thiết của cô, hai mắt Trầm Thi Vi lại càng ướt, bà vui mừng cười: “Được, mẹ... Không... Lộn xộn, Hiểu Hiểu, con là... con gái mẹ, là bảo bối... của mẹ, mẹ bảo vệ con... là chuyện đương nhiên phải làm, giống như con... bảo vệ Nghiên Nghiên...”
Lời Trầm Thi Vi nói lại khiến Lê Hiểu Mạn nước mắt rơi như mưa, cô đưa tay che miệng lại, nhịn không được khóc lên tiếng.