Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“ Tổng giám đốc, điện thoại reo này.” Lạc Thụy đưa điện thoại di động cho anh.
Long Tư Hạo thấy màn hình hiện tên Thẩm Thi Vi, thì mới nhận máy.
“ Tư Hạo, không biết Sophie bị kích thích gì mà lại chạy khỏi bệnh viện, coi như cậu nể tình Aucle đã từng cứu cậu mà tìm Sophie giúp tôi đi?”
Long Tư Hạo nghe Thẩm Thi Vi nói vậy thì đã biết nhất định là Sophie đọc báo rồi mới vậy.
Anh hơi nhíu mày, suy đoán xem Sophie đã đi đâu.
Đột nhiên, anh nghĩ tới cái gì đó, biến sắc, nhìn Lạc Thụy nói: “Lập tức tới biệt thự Nguyệt Hồ.”
Anh bảo Thẩm Thi Vi lập tức về biệt thự Nguyệt Hồ, sau đó cúp điện thoại.
Lạc Thụy nghi ngờ nhìn anh: “Tổng giám đốc, đế biệt thự Nguyệt Hồ làm gì?”
Long Tư Hạo không để ý đến anh ta, mà vội bước ra ngoài văn phòng.
Lạc Thụy phản ứng kịp cũng đuổi theo.
Khu biệt thự Nguyệt Hồ.
Thẩm Thi Vi và Long Tư Hạo, Lạc Thụy một trước một sau chạy tới biệt thự Nguyệt Hồ, nhưng không thấy Tiểu Long Dập đâu nữa.
Nữ giúp việc Sara và mấy người khác đều đã bị đánh ngất xỉu.
Ba người lập tức tìm quanh biệt thự, nhưng cũng không tìm thấy.
Trong đại sảnh, ba người không tìm thấy Long Dập đã vô cùng lo lắng.
Lạc Thụy méo mặt: “Tổng giám đốc, tiểu tổng giám đốc đâu rồi? Không phải bị nguy hiểm gì chứ?”
Long Tư Hạo nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén hiện lên sự độc ác, khuôn mặt lạnh băng.
Giờ phút này anh vô cùng hối hận, nếu anh sớm mang Long Dập về, nó cũng sẽ không bị Sophie mang đi.
Thẩm Thi Vi thấy không tìm được Sophie và Long Dập thì lay nữ giúp việc Sara dậy..
“ Phu nhân...”
Sara tỉnh lại thấy Thẩm Thi Vi, cuống quít nói: “Phu nhân, tiểu thiếu gia bị... Bị người ta mang đi rồi....”
Lạc Thụy nghe vậy, đi đến trước người cô ta, cúi đầu hỏi: “Bị ai mang đi?”
Sara nhìn Long Tư Hạo, Lạc Thụy, và Thẩm Thi Vi lắc đầu, trong mắt vẫn hiện lên sự hoảng sợ: “Tôi... Tôi không biết, tôi không biết người đo, hắn ta đeo mặt nạ quỷ rất đáng sợ, mặc đồ đen, ánh mắt rất kinh khủng.”
Nghe Sara miêu tả, Long Tư Hạo và Lạc Thụy liền lập tức đoán được là người thần bí kia.
Không ngờ hắn ta lại có thể đuổi tới trước rồi mang Long Dập đi, bản lĩnh thật sự không tồi, nhưng rốt cuộc hắn ta là ai?
Tại sao luôn rõ họ như lòng bàn tay?
Bởi vì Thẩm Thi Vi không biết chuyện người thần bí, vì thế nhìn Sara hỏi: “Sara, cô thật sự không có nhìn thấy người kia sao? Cô thử cẩn thận nghĩ lại bộ dạng của hắn xem?”
Lúc này Sara đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh, tay sờ vào sau gáy bị người thần bí đánh, cố gắng nhớ lại.
Càng nghĩ cô càng thấy người thần bí đó quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó.
Cô nhìn Thẩm Thi Vi nói: “Phu nhân, người đó... Hình nhưu tôi đã gặp rồi, bóng dáng rất quen thuộc, hắn ta rất gầy.”
Thẩm Thi Vi khẩn trương nhìn cô: “Vậy cô có thấy Sophie về không?”
Sara lắc đầu: “Phu nhân, tôi không nhìn thấy Sophie Phỉ tiểu thư, tiểu thiếu gia bảo đói bụng, tôi dii làm chút đồ ăn cho tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia ở trong phòng. Lúc tôi làm xong thức ăn thì phát hiện có người vào phòng tiểu thiếu gia, muốn dẫn tiểu thiếu gia đi, tôi muốn ngăn cản, nhưng bị người đó đánh ngắt xỉu.”
Tuy Sara là người Pháp, nhưng vẫn có thể nói tiếng Trung.
Thẩm Thi Vi nghe cô nói Sophie không về, Long Dập lại bị mang đi thì trong lòng vô cùng nghi ngờ và lo lắng.
Bà ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo, lo lắng: “Tư Hạo, không thấy Sophie đâu nữa, Allen cũng vậy, hai việc này có thể là cùng một người làm, Aunt hi vọng cậu có thể tìm giúp.”
Người thần bí quen biết Sophie, cái này Long Tư Hạo đã sớm biết, Long Dập bị mang đi, nhất định là Sophie bảo người thần bí làm.
Anh vừa mới nhận được điện thoại của Thẩm Thi Vi, nghe bàn nói không thấy Sophie đâu nữa thì liền nghĩ đến việc Sophie sẽ mang Allen đi, cho nên mới tới đây.
Sở dĩ anh để Long Dập ở lại đây là vì muốn để Thẩm Thi Vi chăm sóc, đó không chỉ là mong muốn của Long Dập mà còn là vì anh vẫn chưa muốn rút dây động rừng, sau đó tra ra người thần bí kia là ai.
Bởi vì người thần bí quá giảo hoạt, hành sự lại quá quỷ dị, lưu lại một chút dấu vết khiến anh chỉ có thể để yên.
Trước anh còn muốn gạt Thẩm Thi Vi chuyện Long Dập là con trai của anh và con trai của Lê Hiểu Mạn, chứ không phải Sophie, nhưng bây giờ, anh cảm thấy không thể giấu diếm nữa, nếu không, Thẩm Thi Vi vẫn sẽ coi Sophie là một đứa con gái ngoan mất.
Cho dù không có DNA, nhưng anh vẫn có thể chứng minh đó là con trai của anh và Hiểu Hiểu, báo chi đã công khai chuyện trước khi bị cưỡng hiếp, Sophie vẫn còn là xử nữ, điều đó chứng minh cô ta chưa bao giờ sinh con cả.
Anh để Lạc Thụy điều tra chuyện Long Dập bị đưa đi, sau đó nhìn Thẩm Thi Vi nói ra chuyện Long Dập không phải con của Sophie.
Sau khi nghe xong, Thẩm Thi Vi đương nhien là kinh ngạc và không tin.
“ Tư Hạo, cậu nói Allen không phỉa con trai của Sophie? Vậy nó là...?”
Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn Thẩm Thi Vi, ngữ khí kiên định: “Allen là con trai của tôi và Hiểu Hiểu.”
“ Cái gì?” Sophie lại càng chấn kinh nhìn Long Tư Hạo: “Allen là con trai của cậu và con trai của Hiểu Hiểu? Allen là Hiểu Hiểu sinh?”
Long Tư Hạo nhìn Thẩm Thi Vi, ánh mắt ssau thẳm hiện lên sự thù hận với Sophie, anh nhướng mày, mím môi: “Năm năm trước cô ta lén đổi con của tôi và hiểu Hiểu với một đứa bé đã chết.”
Tuy anh không tra ra manh mối về chuyện này, nhưng vẫn có thẻ đoán được đại khái.
Con của anh và Hiểu Hiểu vừa sinh ra đã bị đổi, chứng tỏ bác sĩ, y tá đỡ đẻ cho cô lúc đó đều bị Sophie mua chuộc.
Hiểu Hiểu của anh sinh non lại gặp phải nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, thực ra là một kế hoặc đã được sắp đặt hoàn hảo, chỉ chờ Hiểu Hiểu của anh nhảy vào thôi.
Anh chỉ hận lúc đó bẹnh nặng trong người, không thể ở bên cạnh Hiểu Hiểu, mới khiến Sophie và người thần bí kia có cơ hội giở trò.
Lập tức, anh lại kể lại chuyện năm năm trước Lê Hiểu Mạn sinh non và một đứa bé đã chết cho Thẩm Thi Vi.
Thẩm Thi Vi không dám tin nhìn Long Tư Hạo: “Thật sao? Sao cậu lại biết?”
Long Tư Hạo không có trả lời Thẩm Thi Vi mà nhìn bà nói: “Còn một việc, tôi nhất định phải nói cho Aunt biết, chuyện Sophie bị chiếm đoạt là tự cô ta ác giả ác báo, không trách người khác được.”
Lập tức, anh lại kể chuyện Sophie nghĩ kế muốn hủy hoại Lê Hiểu Mạn, cuối cùng lại bị hơn mười tên côn đồ chiếm đoạt cho Thẩm Thi Vi.