Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 827: Cầm thú, tôi muốn giết các người

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.&Vừa nghe có liên quan tới người thần bí, Long Tư Hạo liền hận không thể lôi người thần bí kia ra bằm thây ngàn khúc.

Anh một mực điều tra người thần bí kia, nhưng mãi không tra ra anh ta là ai.

Anh ta còn thần bí hơn trong tưởng tượng của anh, hơn nữa xuất quỷ nhập thần.

Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo đang cau mày suy nghĩ sâu xa, ánh mắt ôn nhu: “Tư Hạo, em đã không sao rồi, không cần lo cho em, bây giờ chúng ta phải làm là nhanh chóng tra ra người thần bí một mực ẩn giấu ở sau lưng chúng ta là ai, trừ chuyện này, chúng ta còn một chuyện quan trọng hơn phải làm.”

Long Tư Hạo nhìn cô, ánh mắt thâm tình ôn nhu: “Chuyện gì?”

Thấy anh cũng không biết, Lê Hiểu Mạn tức giận trợn mắt nhìn anh, đưa tay cốc trán anh, cố làm vẻ tức giận nói: “Tư Hạo, có phải lĩnh giấy chứng nhận anh liền không tính cử hành hôn lễ với em hay không? Sớm biết vậy em đã sớm cử hành hôn lễ với anh trước khi lĩnh chứng.”

Ánh mắt Long Tư Hạo chứa ý cười nhìn cô cố làm vẻ không vui, bàn tay nhẹ nâng mặt cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, cử hành hôn lễ với em là chuyện đời này anh muốn làm nhất, từ một khắc yêu em về sau, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của anh trong kiếp này.”

Lê Hiểu Mạn nghe anh nói thế, trong mắt tràn đầy nụ cười: “Vậy chúng ta hãu mau cử hành hôn lễ được không?”

Long Tư Hạo nhìn cô, bàn tay ấm áp vuốt mặt cô, ánh mắt nồng đậm thâm tình đối với cô, môi mỏng cong lên: “Hiểu Hiểu, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc cử hành hôn lễ.”

Còn chưa bắt được người thần bí, anh sợ nhất là trong hôn lễ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hơn nữa anh có dự cảm, nếu bây giờ bọn họ cử hành hôn lễ, hôn lễ nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Anh không hy vọng cô xảy ra bất cứ chuyện gì.

Lê Hiểu Mạn đã sớm đoán được anh sẽ vì lo lắng cho cô mà không đáp ứng sớm cử hành hôn lễ với cô, cho nên cô mới không nói những lời người thần bí uy hiếp cô cho anh nghe.

Cô biết nếu cô nói cho anh, cô và anh cử hành hôn lễ sẽ có nguy hiểm, anh càng không cử hành hôn lễ với cô.

Nhưng cô thật sự không muốn để anh chờ đợi thêm nữa, anh đã đợi cô suốt 15 năm, tất cả nguyện vọng của anh, cô đều muốn đạt thành thay anh.

Hai tay cô ôm cổ anh, ánh mắt nhu tình như nước nhìn anh: “Em mặc kệ, em phải mau cử hành hôn lễ với anh, anh quyết định đi, chúng ta khoan đã nói cho người khác, ngay cả trợ lý Lạc cũng không, đến lúc đó cho bọn họ một ngạc nhiên mừng rỡ.”

Long Tư Hạo thấy cô kiên quyết, nheo mắt, ánh mắt thâm tình, cong môi cười: “Hiểu Hiểu, muốn cử hành hôn lễ với anh vậy sao?”

“Ừ ừ.” Lê Hiểu Mạn nhìn anh, vô cùng nghiêm túc trịnh trọng gật đầu: “Rất muốn, vô cùng muốn, muốn chết được, Tư Hạo, chồng, bất kể bây giờ có phải lúc hay không, em không muốn kéo dài chuyện này nữa.”

Long Tư Hạo xuyên tay vào tóc cô, trán kề trán, ánh mắt ôn nhu cưng chiều nhìn cô, cong môi mỏng: “Được, nếu vợ muốn cử hành hôn lễ với anh như vậy, anh làm theo ý vợ, giao cho anh an bài, anh sẽ cho vợ một hôn lễ long trọng.”

Lê Hiểu Mạn thâm tình nhìn anh, nụ cười hạnh phúc: “Chồng, hôn lễ chúng ta không cần quá long trọng, có thể cử hành hôn lễ với chồng, em đã rất hạnh phúc.”

“Anh muốn anh có thể cho vợ những gì tốt nhất.” Long Tư Hạo nói xong, hôn lên môi cô.

Lê Hiểu Mạn ôm cổ anh, khẽ nâng cằm, cách môi anh một khoảng, chủ động hôn môi anh.



Căn nhà ngoại thành, Sophie bị hơn 10 tên côn đồ thay nhau hành hạ đến hôn mê.

Lúc cô ta tỉnh lại, trời đã sáng, hơn 10 tên côn đồ hành hạ cô ta cả đêm qua chỉ còn hai người trông nom, những tên khác đã rời đi.

Bởi vì bị hành hạ cả đêm, cô ta tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân thể đều sắp vỡ ra, hạ thân đau đớn rõ ràng nói cho cô ta, cô ta bị người khác luân phiên cưỡng gian, cô ta không còn trong sạch.

Lúc này, cô ta nằm dưới đất, tóc xốc xếch, sắc mặt ảm đạm, môi dưới vì không nhịn được khuất nhục mà bị cắn ra máu, vết máu đã khô khốc, mà cô ta không mảnh vải che thân, cả người đều là vết hôn và vết cắn tím bầm.

Móng tay nhọn của cô ta lõm sâu vào trong da thịt, ánh mắt hiện đầy tia máu nồng đậm hận ý.

Cô ta muốn giết những tên súc sinh xâm phậm cô ta tối qua, Sophie cô ta thề, nhất định sẽ giết bọn họ.

“A…”

Đột nhiên, thanh âm khàn khàn của cô ta vang lên, hai tên côn đồ canh giữ ở ngoài kinh ngạc.

Nghe tiếng, hai người bốn mắt nhìn nhau, đứng lên đi vào phòng, mặt đầy bỉ ổi cười nhìn Sophie.

“La cái gì? Có phải lại muốn chúng tôi cường bạo cô không?”

Hai tên côn đồ nói xong, liền bắt đầu cởi quần áo.

Sophie thấy vậy, hoảng sợ trợn to mắt, cô ta liền mạng muốn đứng lên chạy trốn, nhưng không có sức lực.

Thấy hai tên côn đồ cởi không mảnh vải che thân, cô ta kinh hoảng lắc đầu: “Không… Đừng tới, tôi van xin các người bỏ qua cho tôi… Không… A…”

Hai tên côn đồ không đợi cô ta nói xong, trực tiếp nhào tới, một người đè tay chân cô ta, một người khác đi thẳng vào trọng điểm.

Cô ta không nhúc nhích được, thanh âm khàn khàn kêu khóc: “A… Tôi muốn giết các người… Tôi muốn giết các người… Tôi muốn giết các người… Cầm thú… Súc sinh… Cầm thú…”



Biệt thự ven hồ Thủy Lộ.

Hôm nay là ngày chủ nhật, Tiểu Nghiên Nghiên đương nhiên không cần đến trường.

Sáng sớm bé đã thức dậy, sau đó trực tiếp tiến vào phòng ngủ của mẹ và daddy.

Hôm nay Long Tư Hạo cũng không đến công ty, anh cũng đã sớm thức dậy, sau khi Tiểu Nghiên Nghiên tiến vào, anh liền đi xuống lầu đích thân làm bữa sáng cho vợ và con gái bảo bối của anh.

Lê Hiểu Mạn còn chưa tỉnh ngủ, vẫn còn nằm ngủ trên giường.

Tiểu Nghiên Nghiên đi vào, trực tiếp leo lên giường, thấy cô chưa dậy, liền đưa tay lay cô.

“Mẹ, rời giường, mặt trời phơi tới mông rồi.”

Lê Hiểu Mạn nửa hí mắt, mắt lim dim buồn ngủ nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đang nhìn cô chằm chằm, giọng lười biếng: “Nghiên Nghiên, đừng quấy rầy mẹ, để mẹ ngủ lát nữa.”

Tiểu Nghiên Nghiên thấy cô trông rất mệt mỏi, ánh mắt rơi vào cổ cô, thanh âm non nớt nói: “Mẹ, daddy lại trồng thật nhiều ô mai trên cổ mẹ nha!”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn ngượng ngùng kéo chăn đắp mình lại, mở mắt ra nhìn bé: “Không đi học, tại sao không ngủ thêm một lát?”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt, nhíu mày nhìn cô: “Mẹ quên tối qua con bảo hôm nay có vấn đề muốn hỏi mẹ sao?”

Lê Hiểu Mạn hí mắt, ôn nhu nhìn bé, giọng lười biếng: “Hỏi vấn đề gì?”

Tiểu Nghiên Nghiên khẽ nhướng mày: “Hỏi mẹ hôm qua đi đâu đó! Tại sao tối qua mẹ về trễ như vậy?”

Nghe Tiểu Nghiên Nghiên hỏi chuyện tối qua, Lê Hiểu Mạn liền nghĩ tới Sophie, không biết bây giờ cô ta thế nào. Còn ở căn nhà hoang đó hay không?