Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 820: Đây gọi là đánh đòn phủ đầu

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe cô ta nói lời này, Lê Hiểu Mạn vẫn nhu cũ chuyên tâm vào văn kiện trong tay mình, không hề có phản ứng gì.

Sophie thấy vậy tức giận không chịu được, ánh mắt cô ta hung ác, xông lên cầm văn kiện trong tay Lê Hiểu Mạn sau đó cầm lên đánh cô.

Nhưng cô ta còn chưa đánh tới thì đã bị Lê Hiểu Mạn bắt được cổ tay.

Lúc cô ta kinh ngạc thì Lê Hiểu Mạn lạnh lùng cầm văn kiện trong tay cô ta đánh vào mặt cô ta.

“A...”

Bị văn kiện đánh cho một cái vào mặt, Sophie thét chói tai nghiêng mặt sang bên cạnh.

Lập tức cô ta giận đỏ cả mắt, ánh mắt đầy hận ý nhìn Lê Hiểu Mạn: “Cô dám đánh tôi?”

Lê Hiểu Mạn nhếch môi cười: “Cái này gọi là đánh đòn phủ đầu, cô không ra tay với tôi thì sao tôi ra tay với cô? Sophie, tôi sẽ không mặc cho người ta bắt nạt, nói cho cô biết, cô có dùng hết vốn liếng của mình cũng không thể cướp được Tư Hạo khỏi tay tôi,bởi vì trong lòng chúng tôi có nhau.”

Dứt lời cô lạnh lùng gạt tay Sophie ra.

“A...”

Mà Sophie vì cô dùng sức gạt đi mà lùi ra sau mấy bước suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Lê Hiểu Mạn lạnh lùng nhìn cô ta: “tiểu thư Sophie, hôm nay không đeo kính sao? Không dịch dung thành người khác nữa hả?”

Bởi vì lời này của cô mà Sophie hoảng hốt, hận ý nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, cô có ý gì?”

Lê Hiểu Mạn nhíu mày mang theo ý cười nhìn cô ta: “Tiểu thư Ngãi Na, tôi có ý gì không phải cô rất rõ sao?”

Nghe cô nói ra hai chữ Lisa, Sophie mở to mắt kinh ngạc nhìn cô: “Cô… sao cô biết là tôi?”

Nhìn vẻ mặt chấn kinh của Sophie, Lê Hiểu Mạn nhếch môi, ánh mắt lợi hại nhìn cô t: “Cô nghĩ rằng tôi giống như trước đây không có mắt nhìn người vậy sao?”

Dứt lời cô vòng qua bàn làm việc, lạnh lùng cười: “Sophie, cô không cần nghĩ ai cũng ngu ngốc, cho dù cô có thay đổi dung mạo nhưng âm thanh và dáng người của cô vẫn không thay đổi, tính cách của cô càng không thay đổi, cô cho rằng làm thành mặt người khác để giả mạo làm tình nhân của Tư Hạo thì tôi sẽ hiểu lầm Tư Hạo sao? cô cho là tốn tiền cho hai mẹ con kia thiết kế lén bỏ nhẫn kim cương vào túi quần Tư Hạo thì tôi sẽ vì chiếc nhẫn đó mà hiểu lầm Tư Hạo sao? Cô thật đủ ngu ngốc, quá coi thường tình cảm và sự tín nhiệm của tôi dành cho anh ấy rồi.”

Sophie phẫn hận: “Cô… Lê Hiểu Mạn, tôi không tin cô không hề ngại Tư Hạo và người đàn bà khác…”

Lê Hiểu Mạn cười cắt ngang cô ta: “Đương nhiên là tôi để ý nhưng tôi càng tin tưởng tình yêu của anh ấy dành cho tôi, ngoại trừ tôi ra anh ấy sẽ không yêu bất kì người đàn bà nào, lại càng không làm ra chuyện có lỗi với tôi, bởi vì anh ấy dùng cả tính mạng của mình để yêu tôi.”

Sophie nghe Lê Hiểu Mạn nói Long Tư Hạo dùng cả tính mạng của mình yêu co thì trong lòng càng đau càng hận càng ghen tỵ.

Giờ phút này cô ta hận không thể để Lê Hiểu Mạn biến mất trên đời này, hận không thể thay Lê Hiểu Mạn nhận tình yêu của anh.

Cô ta xiết chặt tay, hung hăng trừng Lê Hiểu Mạn, giọng nói đầy ghen tỵ: “Lê Hiểu Mạn, Tư Hạo là của tôi, tôi nhất định đoạt lại anh ấy từ tay cô.”

Lê Hiểu Mạn cười nhìn cô ta, sau đó ngồi trở lại ghế làm việc.

“Lê Hiểu Mạn, tôi cũng không để cho mẹ nhận cô, tôi mới không tin cô là con gái của mẹ.”

Nghe cô ta nhắc tới Thẩm Thi Vi, Lê Hiểu Mạn chau mày, che đi cảm xúc phức tạp trong mắt, cô nheo mắt nhìn Sophie đang tức giận: “Tôi có Tư Hạo rồi, có con gái, tôi đã đủ hạnh phúc, còn phu nhân Thẩm có nguyện ý nhận tôi hay không đối với hạnh phúc của tôi chẳng ảnh hưởng gì.”

Sophie lạnh lùng nhìn cô: “Cô không cần thật sao?”

Lê Hiểu Mạn chẳng thèm để ý Sophie, không nói thêm một lời.

Mà Sophie thấy Lê Hiểu Mạn xem như cô ta không tồn tại, cô ta cũng muốn xông lên hung hăng dạy dỗ cô một trận.

Cô ta cảm thấy cô không để ý tới cô ta thì cô ta giống như con tôm nhãi nhép vậy.

Một lúc lâu sau, Lê Hiểu Mạn mới ngước mắt nhìn cô ta, thấy cô ta còn chưa đi thì mím môi cười: “Sao còn chưa đi? Muốn tôi mời cô uống café sao?”

Sophie cật lực áp chế giận dữ, ánh mắt châm biếm nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, tôi nhất định làm cho cô vì sự tín nhiệm của mình mà hối hận.”

Lê Hiểu Mạn nheo mắt: “Lời này năm năm trước cô đã nói qua, cô muốn tôi hối hận phải không? Cô thả ngựa ra đi, ngược lại tôi rất muốn xem cô làm sao để tôi hối hận, được rồi, nên nói cô cũng đã nói, mời cô đi đi.”

“Cô…”

Sophie hung hăng trừng Lê Hiểu Mạn sau đó mới xoay người ra cửa, lúc cô ta kéo cửa ra ngoài thì thấy Thẩm Thi Vi vội vàng đi tới.

Trong mắt cô ta hiện lên không vi, nhíu mày nhìn Thẩm Thi Vi: “Mẹ, mẹ tới đây làm gì?”

Thẩm Thi Vi nhìn so, trực tiếp vào phòng, ánh mắt nhìn Lê Hiểu Mạn đang ngồi sau bàn làm việc, giọng nói ân cần: “Hiểu Hiểu, Sophie không nói lời gì khó nghe với con chứ?”

Lê Hiểu Mạn thấy Thẩm Thi Vi tới, vốn còn có chút kinh ngạc, sau khi nghe bà gọi Hiểu Hiểu, cô càng cảm thấy kinh ngạc hơn nhưng sự kinh ngạc của cô không bộc lộ ra mặt.

Cô đứng lên nhìn Thẩm Thi Vi cười nhẹ: “Phu nhân, sao bà tới đây?”

Thẩm Thi Vi thấy Lê Hiểu Mạn gọi mình là phu nhân đầy xa lạ, trong mắt quét xuống sự bi thương: “Hiểu Hiểu, con…”

Sophie ở bên cạnh thấy mẹ bi thương và thân thiết nhìn Lê Hiểu Mạn, trong lồng cô ta đầy tức giận, ghen tỵ và phẫn hận.

Cô ta giẫm chân đến bên cạnh Thẩm Thi Vi, nén giận không vui nhìn bà: “Mẹ, mẹ tới đây làm gì?”

Thẩm Thi Vi nhìn Sophie, sắc mặt nghiêm túc: “Sophie, đi về trước, mẹ có chuyện cần nói với chị con.”

Sophie nghe Thẩm Thi Vi nói Lê Hiểu Mạn là chị mình trong lòng co ta cực kì bài xích và phẫn hận.

“Mẹ, cô ta không phải là chị của con, cô ta cũng không phải là con gái của mẹ, mẹ là phu nhân KNox cao cao tại thượng, thân phận cô ta đê tiện, căn bản không xứng…”

“sophie...”

Thẩm Thi Vi cực kì tức giận ngắt lời cô ta: “Lập tức giải thích cho Hiểu Hiểu.”

Sophie không dám tin chỉ vào mình, trong mắt đầy hận thù: “Mẹ… mẹ… mẹ để con giải thích với cô ta? Cô ta dựa vào đâu chứ?”

Sắc mặt Thẩm Thi Vi lạnh lùng, uy nghiêm, giọng nói đầy tức giận: “Chỉ bằng con bé là chị của con, co không tôn trọng nó thì con nên giải thích.”