Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Nghiên Nghiên không vui chu miệng, giận dỗi quay mặt đi: “Ba à, sao ba có thể lừa mẹ lừa con chứ, sao có thể chơi cùng con trai riêng của ba không chơi với con? Nếu mẹ biết ba không đến công ty mà đi chơi cùng con riêng của ba thì mẹ thật là thương tâm. Vì sao ba lại như vậy? Ba không cần con và mẹ nữa sao?”
Tiểu Nghiên Nghiên vừa nói hốc mắt đỏ lên, thật vất vả bé mới có ba mà.
Long Tư Hạo thấy bé khóc đỏ cả mắt, cảm thấy đau long và xấu hổ với bé và Lê Hiểu Mạn.
Thật ra hôm nay anh đến công ty, là Lăng Hàn Dạ và Lăng Đại Na gọi tới bảo anh đến công viên giải trí chơi cùng Long Dập.
Anh đến, vì gần đây muốn bồi thường cho bé, tuy không xác định 100 % Long Dập là con trai của anh và Hiểu Hiểu nhưng anh và bé ở chung càng lâu anh càng cảm thấy bé chính là con trai của anh và Hiểu Hiểu.
Anh phát hiện nhiều cử chỉ của Long Dập rất giống Hiểu Hiểu nhà anh.
Cho nên anh tới đây làm chút trách nhiệm người ba với bé, anh cảm thấy anh thiếu Long Dập quá nhiều.
Bởi vì còn chưa xác định được chuyện này nên anh mới không nói cho Hiểu Hiểu, anh muốn chờ đầy đủ chứng cứ rồi nói cho cô, để cô nghe được một tin vui.
Nguyên nhân thứ hai là muốn cho kẻ thần bí biết anh cực kì yêu thương Long Dập, làm cho kẻ thần bí và Sophie đều nghĩ anh thường Long Dập vì Sophie.
Anh tin kẻ thần bí kia luôn ở trong bong tối giám thị mọi nơi.
Anh nhìn tiểu Nghiên Nghiên đau lòng, giọng nói dịu dàng cưng chiều: “Nghiên Nghiên, con và mẹ đều là bảo bối tâm can của ba, sao ba không cần hai người chứ? Hôm nay ba sẽ giải thích cho con, Allen không phải là con riêng của ba.”
Nghe Long Tư Hạo nói xong tiểu Nghiên Nghiên vẫn bĩu môi như cũ.
Lạc Thụy đi tới cười nhìn bé: ‘Nhóc con Nghiên Nghiên, có ai nói cho cháu biết cháu bĩu môi rát đáng yêu hay không?”
Lăng Hàn Dạ nhìn tiểu Nghiên Nghiên nhăn mày, lại nhìn tiểu Long Dập vẫn luôn im lặng, anh ta đi tới.
“Bạn nhỏ Nghiên Nghiên, ba cháu không lừa mẹ và cháu, hôm nay ba cháu tới công ty, là chú và chỉ tiểu Na của cháu gọi tới, còn có Allen không phải là con riêng, chú cam đoan đấy.”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp mắt ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn Dạ, khó hiểu: “Chú Lăng, anh trai kia không phải con riêng của ba thì là cái gì?”
Lăng Hàn Dạ muốn nói thì Lạc Thụy kinh hoảng kêu lên.
“Ôi chao, không được rồi, tổng giám đốc phu nhân đang đi về phía này, tổng giám đốc, mau mang tiểu thiếu gia đi đi, nếu để phu nhân nhìn thấy Allen thì không cẩn thận hiểu nhầm thì không tốt đâu, tôi cảm thấy hiện tại không thích hợp để phu nhân và tiểu thiếu gia gặp mặt.”
Suy nghĩ của Long Tư Hạo và Lạc Thụy giống nhau, anh cũng cảm tháy hiện tại không phải là cơ hội tốt nhất để Long Dập và Hiểu Hiểu của anh gặp nhau.
Lăng Hàn Dạ nghe vậy ngẩng đầu nhìn hướng Lạc Thụy nói, quả nhiên thấy Lê Hiểu Mạn tới, không chỉ có cô còn có Lâm Mạch Mạch và Ngụy Vũ Bân.
Hai híp mắt, trong mắt đầy không vui, sau đó nhìn Lăng Đại Na: “Đại Na, em mang Allen đi trước đi.”
“Vì sao là em chứ? Em còn muốn ở chung với anh Tư Hạo thêm một lúc.” Lăng Đại Na nhíu mày, miệng thì nói vậy nhưng vẫn mang Long Dập rời đi: “Allen, về nhà với chị Đại Na trước.”
Long Dập nghe lời gật đầu, sau dó chào hỏi Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy và tiểu Nghiên Nghiên mới theo Lăng Đại Na rời đi.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy Long Dập theo Lăng Đại Na rời đi liền chạy về phía mẹ.
“Nghiên nghiên……”
Long Tư Hạo tháy thế chau mà đuổi kịp bé, ôm bé lên dịu dàng nhìn bé: “Còn giận ba sao?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn anh lắc đầu: “Không phải là giận mà là cực kì giận, con muốn xuống, ba thả con xuống đi.”
Long Tư Hạo nhíu mày nhìn cô nhóc đang đẩy anh: “Nghiên Nghiên, không muốn thẻ Bách Phu Trưởng nữa sao?”
Nghe vậy tiểu Nghiên Nghiên không đẩy anh nữa mà chu môi:” Ba uy hiếp trẻ con.”
Long Tư Hạo cong môi cười với bé, ôm bé đi về phía Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch.
Mà hai người các cô đã sớm nhìn thấy anh.
Vừa nãy các cô thấy tiểu Nghiên Nghiên nói đi toilet mãi không ra, đang muốn vào toilet tìm thì Ngụy Vũ Bân thấy tiểu Nghiên Nghiên trước, sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ thì các cô mới đi về phía bên này.
Trùng hợp mà Long Dập bị Lăng Hàn Dạ che khuất cho nên Lê Hiểu Mạn và Lâm Mạch Mạch không thấy bé.
Long Tư Hạo ôm Nghiên Nghiên đi tới trước người cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, sao em ở đây?”
Lê Hiểu Mạn nhìn phía sau Long Tư Hạo mới nhìn anh: “Lời này nên là em hỏi anh mới đúng, em tới đây đương nhiên là đưa Nghiên Nghiên đi chơi, anh tới đây làm gì?”
Cô vừa nói xong thì Lăng Hàn Dạ vỗ vai anh, híp mắt cười cười với Lê Hiểu Mạn: “Long phu nhân à, chẳng lẽ cô không biết tôi và Long thiếu có cơ tình sao? Chúng tôi tới đây là muốn có thể cùng nhau trải nghiệm niềm vui trẻ thơ.”
Lạc Thụy theo sau cũng đập tay lên vai anh, cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Phu nhân, tin tôi đi, hôm nay chúng tôi chỉ tới đây chơi thôi, giống như Lăng thiếu nói, tới trải nghiệm niềm vui trẻ thơ.”
Lê Hiểu Mạn nhìn ba người kề vai sát cánh ngoài cười nhưng trong không cười: “Ba người đàn ông to xác các người tới công viên trẻ con chơi đúng là chuyện lạ nhân gian… “
Nói toiws đây ánh mắt sắc bén của cô lia về phía Long Tư Hạo: “Có quỷ mới tin.”
Bị ánh mắt sắc bén của cô làm cho hạ gục, trong lòng Long Tư Hạo run run, nụ cười cứng đờ, anh sắp cười không nổi nữa rồi.
Suýt chút nữa thì bị tóm, cảm giác thật không tốt, ánh mắt bà xã đại nhân nhà anh quá sắc bén.
“Long phu nhân à, ba chúng tôi xem là trẻ con hết.” Lăng Hàn Dạ hài hước nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó nhìn Lâm Mạch Mạch cười vui vẻ: “Lâm tiểu thư, sao một mình mang con tới đây? Người đàn ông của cô đâu?”
Lâm Mạch Mạch thật không để ý tới Lăng Hàn Dạ, cô chỉ mặt lạnh nhìn anh ta sau đó nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, mình ra ngoài lâu rồi, cũng đến lúc mang Vũ Bân trở về.”
Lúc cô định nắm tau Ngụy Vũ Bân trở về thì âm thanh hài hước của Lăng Hàn Dạ vang lên sau lưng cô.
Anh ta lạnh lùng nhìn cô: “Lâm tiểu thư, ban ngày ban mặt có một số chuyện không tiện làm, người đàn ông của cô lại không cần cô làm ấm giường, sao về vội thế làm gì?”
Lăng Hàn Dạ vừa nói thật khiến Lâm Mạch Mạch nổi giận, cô xoay người muốn cho anh ta mộ bạt tai nhưng cô nhịn, cô không muốn có liên quan gì tới anh cho nên mặc kệ anh nói khó nghe cỡ nào cô cũng đều nhịn.