Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ông nói lời thanh khẩn: “Tư Hạo, trên người cháu chảy dòng máu của Hoắc gia chúng ta, ông nội không cho phép cháu mang họ khác, cũng không cho phép thế hệ sau của cháu mang họ khác, ông nội biết cháu không chịu mang họ Hoắc bởi vì năm đó ông nội gián tiếp hại chết mẹ cháu, nhưng sự tình đã qua nhiều năm, cháu hận cũng đã hận đủ, ông nội cũng rất hối hận.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn phía Hoắc Nghiệp Hoằng, nghi hoặc hỏi: “Ông cố Hoắc, vì sao người lại nói mẹ của ba là bà nội của cháu, bà nội là do ông gián tiếp hại chết a?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn tiểu Nghiên Nghiên, không lên tiếng, tiểu Nghiên Nghiên lại tiếp tục nói: “Ông cố Hoắc, ông ở trước mộ ông nội khi dễ con ông và con dâu, ông cố Hoắc không sợ ông nội tức giận nhảy ra khỏi mộ sao?”
Nghe tiểu Nghiên Nghiên nói thế, Hoắc Nghiệp Hoằng quay đầu nhìn mộ của Hoắc Thần Phong, vừa lúc nhìn thấy hai mặt của Hoắc Thần Phong trên bia mộ.
Trong lòng ông chấn động, không dám nhìn ảnh chụp của Hoắc Thần Phong.
Đời này ông cảm thấy nên xin lỗi nhất chính là người con của ông Hoắc Thần Phong, mỗi khi nhớ đến cái chết của Hoắc Thần Phong, ông rất thương tâm, cũng rất hối hận.
Lúc này ông không dám đối mặt với Hoắc Thần Phong, nhất là không dám nhìn vào bia mộ nhìn cặp mắt như tự trách ông
Ông nhìn tiểu Nghiên Nghiên, bắt đắc dĩ thở dài một hơi: “Nghiên Nghiên, ông cố không thể để cho con cháu của Hoắc gia theo họ khác, nếu không, sau này ông cố xuống hoàng tuyền, cũng không có thể diện để đi gặp liệt tổ liệt tông của Hoắc gia.”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy vẻ mặt không thể không tránh được và bắt đắc dĩ của Hoắc Nghiệp Hoằng, cô cũng bất chước ông thở dài: “A! Ông cố Hoắc, ông lớn tuổi như vậy, còn quan tâm nhiều chuyện như vậy, thật sự mệt mỏi cho ông a.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe được lời nói của tiểu Nghiên Nghiên, vẻ mặt ông ôn hòa nhìn cô: “Nghiên Nghiên, tối hôm qua ông cố đã nói cháu còn nhớ rõ không chứ, thay ông cố khuyên nhủ ba cháu.”
“Được!” Tiểu Nghiên Nghiên sảng khoái lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo: “Ba, ông cố Hoắc đã lớn tuổi, chính ba còn không cho ông cố bớt lo lắng, như vậy không tốt nga, bất quá vì có thể làm cho ông cố càng không bớt lo, ba ngàn vạn lần không được sửa họ.”
Nghe được lời tiểu Nghiên Nghiên nói, khoé môi Lê Hiểu Mạn hơi co rút, con gái của cô thật phúc hắc.
Hoắc Nghiệp Hoằng nheo mắt, nhìn thấy tiểu Nghiên Nghiên sắc mặt có chút âm trầm: “Nghiên Nghiên, ngay cả cháu cũng không nghe lời ông cố nói.”
Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo, ánh mắt lạnh nhạt nghiêm khắc: “Tư Hạo, ông nội cho... cháu một cơ hội nữa, ông nội đếm tới ba, nếu cháu không đồng ý với ông nội sửa đổi họ Hoắc, ông nội cũng chỉ uỷ khuất Mạn Mạn người cháu yêu thương, bất quá cháu yên tâm, ông nội sẽ không giết Mạn Mạn, chỉ làm cho cô biến thành tàn phế”
Tuy rằng đối với Hoắc Nghiệp Hoằng đã sớm thất vọng, giờ phút này nghe lời vô tình ông nói, Lê Hiểu Mạn cảm thấy không dám tin, ông giấu đầu lòi đuôi rốt cục lộ ra đến đây, ông nội hòa ái trước kia chính xác đã “Chết!“.
Vẻ mặt Hoắc Nghiệp Hoằng âm trầm, đếm: “Một, hai...”
“Từ từ...” Khi Hoắc Nghiệp Hoằng đếm tới hai, Lê Hiểu Mạn lên tiếng kêu ông.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô lên tiếng, cười nhìn về phía cô, ngữ khí hòa ái: “Như thêế nào? Mạn Mạn nghĩ thông suốt sẽ giúp ông khuyên Tư Hạo sao?”
Lê Hiểu Mạn không trả lời lời của Hoắc Nghiệp Hoằng, mà chỉ nhìn quản gia Hoắc Nghiêm đang chỉa súng vào cô.
Cô câu môi cười, giọng điệu bình thản hỏi: “Hoắc quản gia, nếu ông nội Hoắc cho ông nổ súng, ông thật sự sẽ nổ súng sao?”
Hoắc Nghiêm cũng chỉ nghe theo lệnh của Hoắc Nghiệp Hoằng, kỳ thật ông cũng không muốn lấy súng chỉa vào Lê Hiểu Mạn, hơn nữa vẫn đang ở trước mộ Hoắc Thần Phong.
Nghe Lê Hiểu Mạn hỏi, ông nhíu mày đứng lên.
Mà Lê Hiểu Mạn thừa dịp ông đang thất thần, vươn tay trái nhanh chóng nắm báng súng, thần mình nghiêng về phía bên trái tránh được họng súng, Hoắc Nghiêm còn chưa phản ứng kịp, tay phải của cô đã đập lên cổ tay của Hoắc Nghiêm, khiến Hoắc Nghiêm buông tay, cô liền đoạt cây súng trong tay ông, sau đó nhanh chóng xoay người, tránh Hoắc Nghiêm ba bước xa.
Đoạt súng, tránh đi, tất cả động tác của cô liền mạch lưu loát.
Bị cướp súng trong tay Hoắc Nghiêm sợ ngây người, hai mắt không dám tin nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê...”
Ông đang muốb lên tiếng, Lê Hiểu Mạn đã giơ súng nhắm ngay Hoắc Nghiệp Hoằng, giẫm giày cao gót năm tấc, nhịp bước nhẹ nhàng tiêu sái đến gần ông.
Từng bước cách Hoắc Nghiệp Hoằng không xa, Lê Hiểu Mạn ngừng lại, cây súng trong tay nhắm ngay mgực của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Sở dĩ cô không đến gần Hoắc Nghiệp Hoằng là vì cô biết đứng gần sát đối phương mà chĩa súng vào, không thể nghi ngờ chính là đưưa khẩu súng cho đối phương, khoảng cách càng gần, càng dễ dàng bị đối phương cướp súng, đạo lí này cô đương nhiên biết.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lê Hiểu Mạn cướp đi súng trong tay Hoắc Nghiêm, còn chĩa vào ông, ông sợ ngay người, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc không dám tin
Ông nghĩ Lê Hiểu Mạn yếu đuối, hiếu thuận, tuyệt đối sẽ không lấy súng chĩa vào ông.
Năm năm này cô đã thay đổi ngoài dự kiến của ông