Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn nhìn tiểu Nghiên Nghiên cười cười: “Vậy được rồi, mấy ngày nữa mẹ qua đón con.”
“Vâng, gặp lại mẹ sau.”
“Gặp lại con sau.”
Lê Hiểu Mạn nhình tiểu Nghiên Nghiên ngồi vào xe Lăng Dinah mới rời khỏi trường học.
Trong xe, Lăng Dinah ngồi trên ghế lái nhìn tiểu Nghiên Nghiên ở bên cạnh: “Em gái nhỏ, vừa rồi vì sao em không trở về cùng mẹ.”
Tiểu Nghiên Nghiên cười vui vẻ nhìn Lăng Dinah: “Đương nhiên là em thích chị tiểu Na, còn muốn chơi đùa với chị tiểu Na.”
Lăng Dinah nghe thấy lời này hai mắt đầy ý cười: “Em gái nhỏ, cái miệng này của em thật là ngọt.”
Lăng Dinah chỉ lo nói chuyện với tiểu Nghiên Nghiên mà không chú ý tới có một bà lão đang đi tới.
Nhìn bà lão đi tới, tiểu Nghiên Nghiên lập tức kêu: “Chị tiểu Na, phía trước có người, nhanh dừng lại.”
Nghe rõ, Lăng Dinah quay đầu vừa thấy quả nhiên có một bà lão đi về phía xe của cô, cô cả kinh đạp chân phanh dừng xe lại.
Dù động tác của cô có nhanh thì bà lão vẫn bị đụng vào, ai ôi một tiếng ngã xuống trước xe của cô.
Thấy đụng phải người, Lăng Dinah cau mày, bà lão kia sao đột nhiên chạy tới làm gì vậy?
Cô cúi đầu nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Em gái nhỏ, em ở trong xe, chị xuống xem sao.”
Dứt lời cô liền xuống xe.
“Ôi đụng chết người rồi…. đụng chết người rồi…không có thiên lý mà… bà lão tôi bị đụng rồi… lòng dạ quá ác độc mà… ôi chao đụng chết người rồi…”
Bà lão quỳ trên đất kêu to nhưng trên người bà ta không hề thấy có vết thương nào hơn nữa bà ta còn muốn hấp dẫn người xung quanh tới, sau đó gào khóc, âm thanh vang dội không hề giống người bị thương nặng.
Tiểu Nghiên Nghiên ngồi ở trông xe nghe thấy bà lão kêu la thì nhíu mày xuống xe.
Mà khi bé xuống thì một chiếc thương vụ xa hoa dừng lại sau lưng xe của Lăng Dinah.
Vì thấy bà lão kêu la nên có không ít người tụ tập.
Tiểu Nghiên Nghiên đang muốn chen vào vòng vây thì đột nhiên bàn tay nhỏ bé của bé bị một người cao lớn bắt đi.
Sau đó che miệng bé, ôm ngang bé chạy băng băng vào xe thương vụ.
Bé bị che miệng không thể phát ra âm thanh mà người xung thanh lại đang nghe bà lão hát diễn nên không ai để ý tới bé.
Người ôm cô là người đàn ông cao lớn.
Anh ta ôm tiểu Nghiên Nghiên lên xe thương vụ liền kéo cửa xe nhét bé vào bên trong.
Tiểu Nghiên Nghiên bị nhét vào bên trong không hiểu có chuyện gì xảy ra, chiếc xe thương vụ xa hoa đã khởi động rời đi.
Thấy vậy tiểu Nghiên Nghiên nhíu mày ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt già nua quen thuộc.
“Ông, sao lại là ông vậy?”
Tiểu Nghiên Nghiên thấy người kia là Hoắc Nghiệp Hoằng thì ông ta đang từ ái nở nụ cười với cô bé: “Cô bé, chúng ta lại gặp mặt, đến đây để ông xem cháu nào.”
Dứt lời Hoắc Nghiệp Hoằng vươn tay về phía tiểu Nghiên Nghiên.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn ông ta duỗi tay qua liền ngẩng đầu nhìn ông ta: “Tự cháu biết đi.”
Bé lập tức đỡ đệm ghế đứng lên đi tới cạnh Hoắc Nghiệp Hoằng ngồi xuống.
Đột nhiên bị mang vào xe, khuôn mặt nhỏ bé của cô bé không hề cảm thấy sợ hãi, bộ dạng cực kì ung dung.
Bé nghiêng đầu nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông muốn mang cháu đi đâu?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn bộ dạng ung dung của bé vô cùng giống Long Tư Hạo càng kết luận bé đúng là con gái Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo sinh ra, là chắt nội của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Ông ta ôn hòa nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Mang cháu đi nhận tổ quy tông.”
“Nhận tổ quy tông?” Tiểu Nghiên Nghiên chớp đôi mắt nhỏ nhìn cái ông trước mặt, trong mắt đầy nghi ngờ nhưn tạm thời không hỏi vì sao.
...
Lăng Dinah bị bà lão quấn lấy lúc này mới thoát thân ra được.
Cô gọi xe cứu thương tới cho bà lão, cầm hết tiền bạc trên người đưa cho bà ta, lúc này bà ta mới không náo loạn nữa.
Lúc bà lão lên xe cứu thương rời đi thì cô mới quay về xe, lúc này không thấy tiểu Nghiên Nghiên ở đâu nữa.
Cô cuống quýt tìm khắp nơi nhưng không thấy, hỏi mọi người cũng không ai biết.
“Anh, em gái nhỏ không thấy đâu nữa.”
“Anh không nghe rõ, em lặp lại lần nữa cái gì không thấy cơ?” đầu dây bên kia Lăng Hàn Dạ tái giận.
Để mất tiểu Nghiên Nghiên, Lăng Dinah lo lắng, cô nhăn mày nói: “Nghiên Nghiên không thấy.”
Cô vừa dứt lời thì âm thanh của Lăng Hàn Dạ đề cao mấy đề xi ben vang truyền khắp nơi.
“Em cái con nhóc chết tiệt kia, vậy mà em lại để mất con gái bảo bối của Long tiểu, em muốn chết sao? em đểlạc ở đâu? Còn không nhanh đi tìm đi, anh lập tức qua.”
...
Nói chuyện với Lăng Hàn Dạ xong, Lăng Dinah từ từ đi hỏi người xung quanh.
Lúc này Lê Hiểu Mạn đã về tới biệt thự ven hồ thủy Lộ. Vừa vào tới đại sảnh thì nhận được diện thoại của Lăng Dinah nói tiểu Nghiên Nghiên không thấy nữa.
Cô xác đinh địa điểm tiểu Nghiên Nghiên mất tích với Lăng Hàn Dạ đang muốn đi tìm thì tiểu Nghiên Nghiên gọi tới.
“Mẹ.”
Nghe thấy âm thanh non nớt quen thuộc của tiểu Nghiên Nghiên, hòn đá trong lòng Lê Hiểu Mạn rơi xuống: “Nghiên Nghiên, con đi đâu vậy? Chị tiểu Na nói con không thấy nữa, hiện tại ở đâu mẹ đi đón con?”
“Ở Hoắc trạch, trong nhà ông.”
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn cả kinh: “Mẹ lập tức đi đón con.”
Dứt lời cô đang muốn tắt máy thì Hoắc Nghiệp Hoằng ở đầu dây bên kia lên tiếng.
“Mạn Mạn, cháu yên tâm đi, Nghiên Nghiên ở chỗ ông rất an toàn.”
“Ông Hoắc, lúc nào thì ông mang Nghiên Nghiên tới nhà ông vậy?” giọng nói của Lê Hiểu Mạn không tốt làm cho người ta không nghe ra vui buồn.
Câu nói của cô làm ho Hoắc Nghiệp Hoằng nhíu mày.