Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh xuống xe trước, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào trong xe mình.
Mà mấy chiếc xe thấy bên phía hai người kia không có bất kì động tĩnh gì, chỉ cần Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn không rời đi, họ sẽ không làm gì cả.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản, chỉ là ngăn họ lại, không cho họ và Hoa Hồng Uyển.
Dù mới rồi là Long Tư Hạo lao tới, họ cũng sẽ không có bất kì động tĩnh gì, chỉ đỗ xe tại đây ngăn Lê Hiểu Mạn.
Sau khi ngồi vào xe, Long Tư Hạo nghiên người thay Lê Hiểu Mạn thắt dây an toàn, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó cười nói: “Hiểu Hiểu, ngồi cho vững.”
Lê Hiểu Mạn nhìn người đàn ông năm năm qua đi vẫn tuấn mỹ mê người như thế, ánh mắt dịu đi mấy phần gật đầu với anh.
Long Tư Hạo thấy thái độ của Lê Hiểu Mạn cũng đã thay đổi một chút.
Giờ anh tạm không suy nghĩ nhiều, ánh mắt lạnh băng nhìn mấy chiếc xe đang cản trở bên họ phía trên, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh lẽo.
Anh khởi động xe, như báo săn mồi mà phóng về phía trước.
Hai chiếc xe mới vừa rồi bị xây xát thấy vậy cũng khởi động xe, mạnh mẽ tiến lên, như muốn đụng xe với Rolls-Royce.
Mà mấy chiếc bên dưới cũng mạnh mẽ tiến đến.
Lê Hiểu Mạn ngồi trong xe thấy vậy thì trên mặt không chút sợ hãi, cô tin tưởng Long Tư Hạo, nhất định anh có thể thoát được.
Mà Long Tư Hạo cũng không làm cô thất vọng, Long Tư Hạo khiến hai chiếc phía trước lao ra ngoài, sau đó nhanh chóng chuyển hướng về Hoa Hồng Uyển.
Mấy chiếc xe không bị đụng kia đều đuổi theo ở phía sau.
Vì quãng đường không xa, mấy phút liền tới cửa, mà lúc này, chiếc xe Mercedes-benz đang từ bên trong chậm rãi đi ra.
Chiếc xe này được bốn chiếc Porsche hộ tống.
Nhìn đoàn xe, Long Tư Hạo liền nhận ra, đó chính là cái mà Hoắc Nghiệp Hoành hay sử dụng.
Hoắc Nghiệp Hoành ngồi trong xe dường như phát hiện ra Long Tư Hạo, cho xe dừng lại.
Người xuống xe trước là quản gia đã ở Hoắc gia mấy chục năm Nhiên Nghiêm. Đầu ông cũng đã bạc, so với năm năm trước thì đã già hơn rất nhiều, sau đó là Hoắc Nghiệp Hoành đang từ từ xuống xe.
Long Tư Hạo thấy đó quả nhiên là Hoắc Nghiệp Hoành, anh không xuống xe, cũng không để Lê Hiểu Mạn xuống. Mà Hoắc Nghiệp Hoành đang chống quải trượng, vịn vào quản gia đi tới trước chiếc xe của Long Tư Hạo. Dù tuổi đã coa, nhưng đôi mắt ông và tinh thần ông thoạt nhìn vẫn còn minh mẫn, hòa ái nhìn Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn trong xe.
“Tư Hạo, Mạn Mạn, hóa ra là hai cháu ra ngoài sao, khó trách ông ấn chuông lâu vậy vẫn không thấy ai mở cửa.”
Thấy họ không có ý tứ xuống xe, Hoắc Nghiệp Hoành vẫn giữ nụ cười trên môi, tiếp tục nói: “Sao vậy? Thấy ông nội mà hai đứa cũng không xuống chào hỏi một tiếng sao?”
Long Tư Hạo hạ cửa sổ xe, ánh mắt âm trầm nhìn Hoắc Nghiệp Hoành, trầm giọng hỏi: “Những người ngăn cản Hiểu Hiểu là ông sắp xếp?”
Hoắc Nghiệp Hoành thấy Long Tư Hạo chẳng những không xuống xe mà thái độ lãnh đạm hơn rất nhiều so với năm năm trước, sự sắc bén xoẹt qua đáy mắt, sau đó dịu giọng hỏi: “Tư Hạo, năm năm nay cháu đi đâu vậy? Sao không về gặp ông nội? Mới năm năm thôi mà ngay cả hai tiếng ông nội cũng không gọi được sao?”
Long Tư Hạo khẽ cười, ánh mắt đạm bạc nhìn ông cụ hòa ái dễ gần trước mặt, không cảm xúc nói: “Tôi hy vọng chuyện hôm nay sẽ không xảy ra thêm lần thứ hai.”
Hoắc Nghiệp Hoành nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Long Tư Hạo, mày trắng khẽ cau: “Tư Hạo, ông dù sao cũng là ông nội cháu, thái độ nói chuyện này của cháu, ai...”
Hoắc Nghiệp Hoành thở dài, thừa nhận nói: “Là ông sắp xếp, ông chỉ muốn một mình đi gặp chắt của mình thôi, ông cũng không có ý muốn làm Mạn Mạn bị thương.”
Lê Hiểu Mạn vốn luôn không lên tiếng nhìn Hoắc Nghiệp Hoành giả nhân giả nghĩa, khẽ mím môi: “Ông Hoắc, sao ông biết tôi đi ra ngoài, còn biết tôi ở đâu mà cho người tới ngăn cản vậy? Còn nữa, ông sao lại biết Nghiên Nghiên không ở bên cạnh tôi? Ông điều tra tôi sao?”
Hoắc Nghiệp Hoành thấy Lê Hiểu Mạn gọi mình là ông Hoắc, hơn nữa còn là thái độ vô cùng lạnh lùng xa cách, ông càng nhíu chặt mày: “Mạn Mạn, ông nội chỉ muốn gặp chắt một chút thôi, nhưng lại sợ cháu không đồng ý nên mới phải ra hạ sách này, ông nội tuyệt không có ý muốn thương tổn cháu.”
Nhìn Hoắc Nghiệp Hoành vẻ mặt áy náy, Lê Hiểu Mạn cảm thấy năm năm trước mình thật ngu ngốc, vậy mà còn coi Hoắc Nghiệp Hoành như ông nội, hóa ra ông ta vẫn luôn lợi dụng cô, lợi dụng sự yêu quý của cô đối với ông.
Cô bình thản nhìn Hoắc Nghiệp Hoành, cười: “Tôi tin ông Hoắc không có ý muốn thương tổn tôi.”
Dứt lời, cô nhìn Long Tư Hạo: “Chúng ta về thôi.”
Long Tư Hạo dịu dàng nhìn cô, khẽ lên tiếng: “Được.”
Sau đó anh khởi động xe, không để ý tới Hoắc Nghiệp Hoành mà lái thẳng vào trong Hoa Hồng Uyển.
Hoắc Nghiệp Hoành thấy vậy, siết chặt quải trượng trong tay, vẫn không thể nhìn ra bất kì cảm xúc gì trên gương mặt già nưa.
Quản gia đứng ở bên cạnh nhíu mày: “Lão gia, đại thiếu gia...”
“Về thôi.” Hoắc Nghiệp Hoành không đợi Hoắc Nghiêm nói xong liền bảo về, sau đó xoay người đi về phía chiếc Mercedes-Benz, lạnh lùng nhìn bốn năm người cách đó không xa, sắc mặt âm trầm: “Chút chuyện nhỏ cũng làm khong xong, tôi nuôi mấy người được cái lợi ích gì.”
Bị ông khiển trách, chính là những người đã đuổi theo xe của Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo.
Mà trong năm chiếc xe, có hai chiếc bị đụng hư, còn cả hai người bị Long Tư Hạo đụng lật xe mà bị thương.
Hoắc Nghiệp Hoành nói xong thì âm trầm ngồi vào trong xe.
Bàn tay già nua nắm chặt quải trượng, trong đôi mắt xuất hiện sự tàn khốc.
Mới có năm năm, cháu nội ông Long Tư Hạo ngày càng lạnh lùng với ông, không chịu mang họ Hoắc, giờ ngay cả ông nội cũng không chịu gọi.
Mà người ông không nghĩ tới nhất là Lê Hiểu Mạn vốn rất hiếu thuận vậy mà giờ đã thay đổi. Cô chưa từng lãnh đạm như thế với ông bao giờ.
Quản gia bên cạnh thấy sắc mặt Hoắc Nghiệp Hoành không tốt thì khuyên nhủ: “Lão gia, ngài đừng tức giận, tính tình đại thiếu gia từ nhỏ đã lạnh lùng, hơn nữa cũng ít khi ở nhà, chưa từng sống chung với lão gia, vậy nên cũng có thể bởi vậy nên cảm thấy ngài hơi xa cách.”