Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 686: Gả cho anh, không thể không gả

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau đó anh ta liền kể đầu đuôi gốc ngọn chuyện đó cho Lê Hiểu Mạn.

Lê Hiểu Mạn nghe xong, khóc như mưa, vì giúp cô đối phó Hạ Lâm, anh đã làm nhiều như vậy.

Lạc Thụy thấy cô khóc không thành tiếng, đưa cả bịch khăn giấy cho cô: “Lê tiểu thư, tôi nhớ ra rồi, còn một chuyện chưa nói, cô có thể cảm giác được quan hệ giữa Tổng giám đốc và ông anh ấy không tốt lắm đúng không? Vậy cô có biết năm năm trước, tại sao Tổng giám đốc từ Pháp về lại nguyện ý trở về Hoắc gia không? Tổng giám đốc hoàn toàn là vì cô, vì cô ở Hoắc gia, Tổng giám đốc muốn gần cô hơn một chút, nên mới nguyện ý trở lại Hoắc gia, nguyện ý kêu Hoắc Nghiệp Hoằng một tiếng ông nội…”

Lạc Thụy nói rất lâu, lúc anh ta rời khỏi Hồng Hoa Uyển, đã là hơn năm giờ chiều, anh ta nói hầu như hết chuyện cần nói cho cô.

Sau khi anh ta rời đi, Lê Hiểu Mạn liền ngồi trên sofa, hai mắt sưng đỏ như quả hạch đào, khóc không dừng được.

“Mẹ…”

Thanh âm non nớt mang theo nức nở.

Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn lập tức đưa tay lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều nước mắt.

“Mẹ, mẹ muốn khóc thì cứ khóc đi!” Tiểu Nghiên Nghiên đi tới bên cạnh mẹ bé, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nơn nớt bị nước mắt thấm ướt, vừa khóc vừa ủ rũ: “Mẹ… hu hu… con thật đau lòng daddy… Mẹ…”

Lạc Thụy và Lê Hiểu Mạn nói chuyện, bé nghe không sót một chữ, bây giờ bé khóc nức nở, bả vai nho nhỏ lay động.

Bé rất cảm động, bé không nghĩ tới daddy của bé làm nhiều chuyện vì mẹ bé như vậy, daddy còn làm thật nhiều thật nhiều thật nhiều chuyện hơn ba Hàn.

Bây giờ bé cảm thấy ba Hàn kém daddy của bé thật là xa!

Ai yêu mẹ bé hơn, bé không cần so sánh cũng biết.

“Nghiên Nghiên…”

Lê Hiểu Mạn khàn giọng kêu bé, ôm bé đang khóc nức nở vào ngực, hai mẹ con ôm nhau khóc.

Hai người khóc, là vì hai người cảm động, vì hai người đau lòng.

Khóc rất lâu, Lê Hiểu Mạn mới buông Tiểu Nghiên Nghiên ra, đưa tay lau mắt bé, nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, khàn giọng hỏi: “Con nghe được hết rồi?”

Tiểu Nghiên Nghiên khóc như tiểu mít ướt, bé chớp mắt đầy áy náy, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con… Con không phải cố ý… muốn nghe lén, là tai con… thính, con không muốn nghe, nó… nó cứ nghe được, mẹ… nó…”

Nghe Tiểu Nghiên Nghiên nói, lòng Lê Hiểu Mạn dễ chịu hơn.

Tiểu nha đầu này múa mép khua môi như daddy bé vậy, rất biết chọc cười người khác.

Cô đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Nghiên Nghiên, sau đó nhìn thời gian, thấy sắp đến giờ Long Tư Hạo tan sở, nhìn bé nói: “Nghiên Nghiên, daddy con sắp về, mẹ đi làm cơm tối, con tự chơi.”

Tiểu Nghiên Nghiên ngừng khóc, ánh mắt sáng lên: “Ồ! Mẹ, mẹ đây là… muốn gả cho daddy rồi sao?”

Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Vậy Nghiên Nghiên có hy vọng mẹ và daddy kết hôn không?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn cô, trang trọng gật đầu: “Dĩ nhiên hy vọng, vậy mẹ sẽ gả cho daddy sao?”

Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, nở nụ cười yếu ớt: “Gả, không thể không gả, nhưng mẹ muốn cho daddy một ngạc nhiên mừng rỡ, cho nên lát nữa daddy về, Nghiên Nghiên phải giả vờ không biết.”

Tiểu Nghiên Nghiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nghi ngờ hỏi: “Mẹ muốn cho daddy ngạc nhiên mừng rỡ gì?”

Lê Hiểu Mạn nhìn bé cười, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của bé: “Mẹ tạm thời giữ bí mật, được rồi, mẹ đi nấu cơm.”

Tiểu Nghiên Nghiên đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, trừng mắt nhìn: “Vậy mẹ đi làm cơm đi! Con muốn ăn sườn heo hầm sốt.”

“Được!” Lê Hiểu Mạn nhìn Tiểu Nghiên Nghiên ôn nhu cười, tiến vào phòng bếp.

Cô xem nguyên liệu nấu ăn có trong tủ lạnh, chỉ có một ít rau cải, không có nguyên liệu sườn heo hầm sốt.

Đóng tủ lạnh, cô trở lại phòng ngủ lấy ví tiền, nhìn Tiểu Nghiên Nghiên mở TV nói: “Nghiên Nghiên, mẹ muốn đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, con đi cùng mẹ đi.”

Sau khi cô vào bếp, Tiểu Nghiên Nghiên liền mở TV, vì bây giờ bé cảm thấy rất khó chịu, rất muốn khóc, bé muốn xem TV một lát, sẽ không muốn khóc như vậy nữa.

Lúc Lê Hiểu Mạn đi ra, mắt bé không rời màn hình TV, thanh âm non nớt nói: “Mẹ, con không đi, mẹ đi nhanh về nhanh, con muốn xem TV, nếu không daddy về thấy con khóc, sẽ lộ tẩy.”

Lê Hiểu Mạn thấy Tiểu Nghiên Nghiên nhìn chằm chằm màn hình TV không chớp mắt, cô cau mày, giọng ôn hòa nói: “Nghiên Nghiên, về rồi xem, một mình con ở nhà, mẹ không yên tâm.”

Tiểu Nghiên Nghiên cuối cùng dời mắt khỏi TV.

Bé chớp mắt, nhìn mẹ bé ngọt ngào cười: “Mẹ, con cũng không phải là trẻ con 2, 3 tuổi, con gần 5 tuổi rồi, mẹ yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ về, trước khi mẹ về, nếu có người nhấn chuông cửa, bất kể là ai, con đều không mở cửa, cho dù là daddy cũng không mở, mẹ không cần lo cho con, mẹ mau đi mua thức ăn đi! Còn không đi daddy về tới.”

Lê Hiểu Mạn nghe bé nói vậy, dặn dò bé không được tùy tiện mở cửa cho người lạ một hồi mới ra ngoài.

Mà sau khi cô đi chưa tới nửa giờ, có người nhấn chuông cửa.

Mới đầu, Tiểu Nghiên Nghiên đang chuyên tâm xem TV, không nghe được.

Sau đó bé nghe thấy, bé cũng làm như không nghe, tiếp tục xem TV.

Đến khi chuông cửa reo ít nhất 20 lần, bé bị làm phiền không cách nào xem TV mới đứng dậy, kéo một cái ghế, mặt đầy không vui đi tới cửa.

Bé leo lên ghế, nhìn qua mắt mèo, thấy ngoài cửa là một ông lão tóc bạc hoa râm, bé cau mày nhỏ, trong mắt thoáng qua nghi ngờ.

Ông lão tóc bạc hoa râm nhìn rất quen mắt, mấy ngày trước bé từng gặp một lần trong tiệc rượu, bé nhớ ông lão kia con bảo bé kêu ông là ông cố.

Dường như mẹ bé quen biết ông lão kia.

Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, Tiểu Nghiên Nghiên cau mày, suy nghĩ có cần mở cửa hay không, nếu mở cửa, ông lão kia là người xấu thì làm sao?

Nhưng bé rất muốn biết ông lão kia là ai. Tại sao ông phải bảo bé kêu ông là ông cố chứ?

Cô suy tư một lúc, đi vào phòng ngủ chính, lấy điện thoại gọi cho mẹ bé.

Sau khi điện thoại tiếp thông, bé liền nói: “Mẹ, có một ông lão tóc bạc hoa râm đang nhấn chuông cửa, con có cần mở cửa không?”

Lúc này Lê Hiểu Mạn đã mua xong hết, đang tính tiền, nghe Tiểu Nghiên Nghiên hỏi, cô nghi ngờ hỏi lại: “Ông lão nào?”