Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy sắc mặt cực kỳ nghiêm túc của Lạc Thụym, mà xung quanh cô bao trùm hơi thở khí phách khiến Lạc Thụy không khỏi bị chấn trụ, trước kia Lê Hiểu Mạn ở trong mắt anh ta cực kì dịu dàng nhưng lúc này trên người có cô thêm sự khí phách, mà sự khí phách này giống như khí phách có trên người tổng giám đốc của anh ta vậy, đủ chấn nhiếp người khác.
Năm năm không gặp đúng là cô đã thay đổi rất nhiều.
Anh ta nhíu mày, sắc mặt cũng nghiêm túc trở lại: “Lê tiểu thư, có phải cô nghe được chuyện gì không?”
Lê Hiểu Mạn nhếch môi: “Trợ lý Lạc nghĩ sao?”
Dứt lời cô nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta: “Trợ lý Lạc, còn không chịu nói thật sao? Năm năm này Tư Hạo vẫn luôn chữa bệnh có phải không? Anh ấy bị ung thư có phải không?”
Lạc Thụy nghe đến chuyện này trừng to mắt vô cùng khoa trương, sắc mặt chấn kinh nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, sao cô biết được?”
Lê Hiểu Mạn vừa thấy biểu tình chấn kinh của anh ta liền xác định năm năm qua Long Tư Hạo vẫn luôn chữa bệnh.
Cô xiết chặt tay, sắc mặt cũng trầm xuống.
“Trợ lý Lạc, nói như vậy là thật sao?”
Lạc Thụy không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của cô, anh ta có chút lơ lửng như đứng đống lửa như ngồi đống than, cố gắng ỡm ờ: “Lê tiểu thư… chuyện đó… chuyện đó… chuyện đó… tôi nên đến công ty rồi. chúng ta còn có thời gian lần sau mà.”
Dứt lời Lạc Thụy đứng lên muốn chạy trốn.
Thấy vậy Lê Hiểu Mạn vẫn vững vàng ngồi trên ghế, ánh mắt sắc bén như than kiếm nhìn bóng lưng anh ta: “Trợ lý Lạc, anh có sớm hy vọng tôi và tổng giám đốc của anh kết hôn không?”
Lạc Thụy dừng chân sau đó xoay người nhìn cô: “Lê tiểu thư, lời này của cô là có ý gì?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta cong môi cười: “Nếu trợ lý Lạc nói thật cho tôi biết, tôi đồng ý lời cầu hôn của Tư Hạo ngay.”
Nghe vậy Lạc Thụy kinh ngạc nhìn cô: “Lê tiểu thư, cô nói thật sao?”
Lê Hiểu Mạn nhếch môi, ánh mắt lãnh đạm nhìn anh ta: “Nếu anh cảm thấy lời của tôi nói không thể tin thì hiện tại có thể rời đi.”
“Cái này...” Lạc Thụy nhìn Lê Hiểu Mạn một hồi mới ngồi xuống ghé sofa lần nữa, sau đó làm bộ phải thực hiện được bằng bất cứ giá nào.
“Lê tiểu thư, dù sao giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cô cũng biết, hiện tại tôi sẽ nói cho cô biết, năm năm qua tổng giám đốc ở Mỹ trị liệu, còn hôn mê một thời gian dài, suýt chút nữa đã…”
Cúi đầu xuống, Lạc Thụy trầm ngâm giây lát mới nói: “Suýt chút nữa tổng giám đốc đã không tỉnh lại rồi.”
Vừa nghe lời này, trong lòng Lê Hiểu Mạn cứng lại, hốc mắt lập tức đỏ lên, trong mắt trào lên từng giọt nước mắt: “Trợ lý Lạc, Tư Hạo đang khỏe mạnh sao đột nhiên lại ung thư? Là phát hiện lúc nào?”
Lạc Thụy biết dù có giấu cũng giấu không nổi nữa, đơn giản thuật lại ngọn nguồn Long Tư Hạo bị bệnh, cùng với quá tình chữa bệnh mà anh trải qua, tất cả đều một năm một mười nói rõ cho Lê Hiểu Mạn.
Sau khi nghe xong, hốc mắt Lê Hiểu Mạn ướt át, nước mắt trào ra rơi đầy mặt cô, cô cắn chặt môi cố gắng không để mình khóc ra tiếng.
Hai tay cô nắm chặt lại, móng tay bén nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng cô không hề cảm thấy đau, bởi vì lúc này lòng cô bị cảm giác đau đớn khác thay thế.
Cô khó chịu, bởi vì anh bị đau bị hành hạ mà lần lượt cái chết cận kề cô lại không ở bệnh cạnh anh.
Sau đó cô lại cảm thấy phẫn nộ, cực kì đau lòng cũng rất thương tâm, thất vọng vì sao anh lại gạt cô chứ?
Nếu nhỡ may anh tiếp nhận trị liệu có gì ngoài ý muộn chẳng lẽ cả đời cô không biết anh không còn trên đời này nữa sao?
Mà cô vì anh tổn thương mình mà oán anh, nếu có một ngày có người đột nhiên nói cho cô biết anh không còn trên đời này nữa cô làm sao mà tiếp nhận đây?
Thế giới của cô sẽ tan vỡ, sẽ đau, không muốn sống.
Lòng cô đau, đau kèm theo tiếc nuối dành cho anh, nén giận anh, lo lắng cho anh…
Lạc Thụy thấy Lê Hiểu Mạn khóc như mưa, biểu tình bi thương như thế, anh ta nhíu mày nói: “Lê tiểu thư, mội chuyện đã qua rồi, bệnh của tổng giám đốc đã khỏi, cô không cần lo lắng.”
Lê Hiểu Mạn cắn môi, ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Lạc Thụy, âm thanh nghẹn ngào vì khóc mà khàn khàn: “Thật sự tốt rồi sao?”
Thấy lời nào của cô cũng là lo lắng cho anh, Lạc Thụy nhìn cô cười cười, sắc mặt kiên định: “Lê tiểu thư, tôi cam đoan với cô, tổng giám đốc sẽ không có chuyện gì, bác sĩ trưởng đã bảo đảm với tổng giám đóc, anh ấy sẽ không tái phát nữa, chỉ cần kiểm tra định kỳ là được, nếu có vấn đề gì, đúng lúc trị liệu là có thể, tổng giám đốc xác định sẽ không tái phát mới có thể trở lại thành phố K tìm đến Lê tiểu thư cô, nếu không, tổng giám đốc là không trở về.”
Dứt lờ Lạc Thụy dừng lại, anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn một lúc mới nói: “Lê tiểu thư, tổng giám đốc thật sự rất yêu cô, năm năm trước tổng giám đốc đã lập di chúc xong ròi, nếu tổng giám đốc đang trị liệu mà xảy ra chuyện gì ngoày muốn thì tất các các tài sản dưới danh nghĩa của anh đều thuộc về cô, năm năm này tổng giám đốc ngoại trừ tiếp nhận trị liệu thì chính là nhớ Lê tiểu thư, mỗi lần tổng giám đốc chữa trị bằng hoá chất sẽ hôn mê một thời gian dài, vừa tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là hỏi tin tức của Lê tiểu thư cô, muốn biết tình hình gần đây của cô, nhưng mà Lê tiểu thư cô mất tích mà bệnh tình của anh lại chuyển xấu, số lần hôn mê ngày càng nhiều, thời gian còn lâu hơn lần trước.”
Không đợi Lạc Thụy nói xong, Lê Hiểu Mạn đã khóc như mưa nghẹn ngào nói: “Trợ lý Lạc, đừng nói nữa…”
Cô nghe không nổi nữa, càng nghe cô càng đau giống như vừa khóc một trận vậy.
Long Tư Hạo thật là người đàn ông làm cho người ta vừa yêu vừa hận vừa đau lòng.
Lạc Thụy thấy cô khổ sở liền đưa tay khăn cho cô, thân thiết nhìn cô nói: “Lê tiểu thư đừng khổ sở, sau cơn mưa trời lại sáng, năm năm trước cô và tổng giám đốc chia tay, ban đầu tôi không hiểu sao tổng giám đốc lại nhẫn tâm chia tay với cô, sau đó tôi mới hiểu, tổng giám đốc anh ấy phải chết không thể nghi ngờ, anh ấy không muốn cô lo lắng cho anh ấy, vì anh ấy mà khổ sở lại càng không muốn để cô nhìn anh ấy chết đi, anh ấy muốn mình sống mãi mãi trong lòng cô, cho nên mới lựa chọn chia tay cô.”
Mà lúc này Lê Hiểu Mạn liền nghĩ tới lời anh từng nói, trừ khi anh chết nếu không tuyệt đối sẽ không buông tay cô.
Những lời này anh không chỉ nói trước mặt cô một lần, sao cô ngốc như thế, sao không nghĩ nguyên nhân anh và cô chia tay là vì nguyên nhân này?
Cô còn tin những lời vô tình đó của anh cho rằng anh chỉ đang chơi đùa cô, xem cô là công cụ sinh con.
Sao cô ngốc như thế, sao có thể tin những lời đó chứ?
Lạc Thụy nhíu mày nhìn cô: “Lê tiểu thư, còn có chuyện này tôi muốn nói với cô.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đẫm lệ nhìn anh taaa, khóc nức nở nói: “Chuyện gì?”
Lạc Thụy ngưng mắt nhìn cô, môi mỏng bật ra ba chữ: “Quý Vũ Tình.”