Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tự cô chủ động ngồi vào trong xe của Lạc Thụy, Lạc Thụy thấy vậy thì giơ ngón tay cái lên với cô ấy.
“Tiểu thư Y Y, cô thật là người hiểu chuyện, là cô gái hiểu chuyện nhất mà tôi đã từng gặp, tôi càng nhìn lại càng cảm thấy cô đẹp.”
Tương Y Y nhìn về phía Lạc Thụy rồi lịch sự cười với anh ta, cô ấy nhìn về phía Lê Hiểu Mạn xuyên qua lớp cửa kính xe, cong mi cười nói: “Chị Hiểu Mạn, có Lạc tiên sinh đưa em về, chị không cần phải lo lắng, chị nhanh đi đến chỗ hẹn với vị tổng giám đốc mà Lạc tiên sinh nói kia đi! Chị Hiểu Mạn, bye bye.”
“Lê tiểu thư, cô nhanh đi lên tầng cao nhất đi, bye bye.” Lạc Thụy học dáng vẻ của Tương Y Y, nhướn mày nhìn Lê Hiểu Mạn rồi khởi động xe rời đi.
Sau khi anh ta lái xe về phía trước được mấy mét, anh ta lại đột nhiên quay trở lại, nhìn Lê Hiểu Mạn xuyên qua lớp cửa kiếng xe nói: “Lê tiểu thư, có chuyện tôi quên nói với cô, tối hôm qua lúc cô gọi điện thoại cho tổng giám đốc, tổng giám đốc đang ở trong thư phòng, còn điện thoại di động của tổng giám đốc thì được đặt ở phòng ngủ, đến khi trời sáng tổng giám đốc mới trở về phòng ngủ, vì vậy nên tổng giám đốc không nhận được một trăm cuộc gọi nhỡ của cô.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn liếc mắt nhìn Lạc Thụy, cô siết chặt thẻ mở cửa phòng trong tay, sau khi Lạc Thụy rời đi, cô xoay người đi vào khách sạn, sau đó thì vào thang máy trực tiếp đi lên tầng cao nhất.
Đến ngoài cửa phòng Tổng thống ở tầng cao nhất, cô ngang ngược cắm thẻ mở cửa phòng vào, rồi cô đi thẳng về phía phòng ngủ.
Khi cô đẩy cửa phòng ngủ ra, cô liền kinh sợ.
Đập vào mắt cô là một màu đỏ rực rỡ, toàn bộ phòng ngủ sang trọng được phủ đầy bằng hoa hồng.
Trên giường lớn được rải đầy những cánh hoa hồng, dưới chân giường trên sàn nhà được đặt những bó hoa hồng, mỗi một bó đều khoảng một trăm đóa hoa hồng đỏ, cũng phải đến một trăm bó hoa.
Lê Hiểu Mạn trợn to mắt nhìn, cô khiếp sợ đứng ở cửa phòng ngủ, quên mất việc đạp chân đi vào.
Long Tư Hạo ở trong phòng ngủ thấy cô đứng ngốc ở cửa phòng ngủ không đi vào, anh nhìn về phía cô, cong môi cười, đưa tay cầm lên một bó to hoa hồng đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, anh chăm chú nhìn cô: “Hiểu Hiểu, tối hôm qua anh không nhận được điện thoại của em, thật xin lỗi, một trăm cuộc gọi nhỡ, một trăm bó hoa hồng mười ngàn đóa hoa hồng, mỗi một đóa hoa tượng trưng cho một lời xin lỗi mà anh muốn gửi đến em.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Lê Hiểu Mạn phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ khi thấy hoa hồng đỏ trải đầy đất, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ôm một bó hoa hồng to nói xin lỗi với côi, trong lòng cô tràn đầy xúc động, nói xin lỗi mà thôi, có cần phải làm lãng mạn như vậy hay không?
Một trăm cuộc gọi nhỡ, một trăm bó hoa hồng mười ngàn đóa hoa hồng, mỗi một đóa hoa tượng trưng cho một lời xin lỗi mà anh muốn gửi đến em, trong lúc lơ đãng câu nói này đã khiến trái tim cô xúc động chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô.
Không phải là tối hôm qua anh rất tức giận rời đi hay sao?
Vậy mà bây giờ anh lại nói xin lỗi với cô, điều này khiến cho cô rất kinh ngạc và bất ngờ.
Không phải là anh đã tức giận với cô sao?
Thật ra thì người nên nói xin lỗi là cô.
Thế nhưng mỗi lần đều là anh nói xin lỗi với cô trước.
Vành mắt của cô dần đỏ lên, khóe mắt dần dần ướt át: “Anh không giận em hả?”
Long Tư Hạo chăm chú nhìn cô, anh khẽ cong môi mỏng: “Ai nói không tức giận?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn anh thật sâu: “Nếu tức giận, tại sao còn chuẩn bị những thứ này?”
Long Tư Hạo nhìn đôi mắt đã đỏ ửng của cô, ánh mắt của anh càng dịu dàng hơn, tối hôm qua anh không tức giận lắm, anh chỉ muốn khiến cô lo lắng vì anh, vì vậy anh rất hài lòng với biểu hiện tối hôm qua của cô.
“Hiểu Hiểu, anh tức giận và anh nói xin lỗi với em là hai chuyện khác nhau, cái này không mâu thuẫn, anh đã nói xin lỗi với em xong rồi, không phải là bây giờ đến phiên em sao?”
Lê Hiểu Mạn cau mày nhìn anh, cô ôm lấy bó hoa hồng từ trong tay của anh, sau đó lại đưa trả lại cho anh, cô cụp mắt xuống nói: “Thật xin lỗi.”
Long Tư Hạo không nhận lấy bó hoa hồng, anh nhìn chằm chằm vào cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ viết rõ ba chữ không hài lòng: “Hiểu Hiểu, em cảm thấy chỉ nói ba chữ thật xin lỗi là được rồi sao?”
Lê Hiểu Mạn cau mày lại, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Vậy anh còn muốn thế nào?”
Nằm được đằng chuôi, Long Tư Hạo cong môi mỏng lên: “Hiểu hiểu, có phải anh muốn thế nào cũng đều có thể hay không?”
Không đợi Lê Hiểu Mạn nói No, Long Tư Hạo đột nhiên ôm ngang cô lên, đặt cô lên chiếc giường lớn phủ đầy cánh hoa hồng.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn chăm chú nhìn anh: “Long Tư Hạo, đừng nói cho em biết, mục đích anh gọi em ta tới nơi này là để ân ái đấy nhé.”
Không phải là do cô cứ hay nghĩ đến chuyện đó đâu, mà do bây giờ chỉ cần Long Tư Hạo đơn độc ở chung với cô thì chuyện anh làm nhiều nhất chính là sự kiện kia, mà hành động anh ôm cô lên giường này lại càng dễ khiến cô nghĩ đến cái chuyện đó hơn.
Long Tư Hạo cúi người xuống, anh chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt thâm tình dịu dàng, ánh mắt tràn đầy ý cười, anh nở nụ cười hài hướng: “Nếu đã biết anh muốn làm cái gì? Tại sao còn tới?”
Không đợi cô trả lời, môi mỏng của anh đã kề sát bên tai cô, phả ra hơi thở nóng bỏng, anh khẽ cắn lên rái tai của cô, giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần khàn khàn: “Hiểu Hiểu, em cũng nhớ anh, đúng không?”
Luồng nhiệt nóng bỏng phả tới bên tai, Lê Hiểu Mạn rụt cổ lại, tỏ ra không được tự nhiên, khuôn mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai.
Mỗi lần gần gũi với anh, cô lại cảm thấy giống như là chạm phải điện vậy.
Cô bắt đầu hoài nghi, nếu cô cứ chung một chỗ với anh thế này, thì cô nhất định sẽ biến thành nữ lưu | manh, nói không chừng một ngày nào đó trong đầu cô cũng sẽ chỉ toàn nghĩ đến chuyện kia giống như anh vậy, đến lúc đó thì cô sẽ thật sự trở thành sắc | nữ rồi còn gì.
Cô cụp mắt xuống, đôi môi phấn hồng khẽ mấp máy: “Không có.”