Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn chau mày, nhình Lạc Thụy hỏi: “Anh ấy đón Nghiên Nghiên đi đâu?”
Lê Văn Bác đứng bên cạnh Lê Hiểu Mạn nghe Lạc Thụy nói tiểu Nghiên Nghiên được Long Tư Hạo đón đi, anh ta nhíu mày, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.
“Lê tiểu thư đi liền biết, Lê tiểu thư, mời.” Lạc Thụy cười nhìn Lê Hiểu Mạn sau đó ra dấu tay mời.
Tưởng Y Y nhìn Lạc Thụy, lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, nhỏ giọng nghi hoặc hỏi: “Chị Hiểu Mạn, anh ta là ai vậy?”
Tuy cô nói rất nhỏ nhưng mà Lạc Thụy tai thính vẫn nghe thấy, anh ta đến trước mặt cô, vươn tay cười giới thiệu: “Người đẹp, tôi tên là Lạc Thụy, rất quen với chị Hiểu Mạn của cô.”
Tưởng Y Y giật mình nhìn Lạc Thụy đang mỉm cười mắt híp thành một đường, lễ phép vươn tay bắt tay với anh ta: “Tôi gọi là Tưởng Y Y.”
“À… thì là người đẹp Y Y, đã có bạn trai chưa?” Lạc Thụy nhìn Tưởng Y Y hỏi nhưng vẫn nắm tay người ta không buông.
Tưởng Y Y dùng lực rút tay nhưng mà Lạc Thụy cầm rất chặt, cô không thể rút ra.
Cô như vô ý nhìn Lê Văn Bác vẫn đang đứng cạnh Lê Hiểu Mạn, khóe môi nhếch lên lập tức nhìn Lạc Thụy cười vui vẻ: “Lạc tiên sinh, tôi chưa có bạn trai nhưng mà có người trong lòng rồi.”
Lạc Thụy vừa nghe Tưởng Y Y nói có người trong lòng liền buông tay ra, vẻ mặt muốn khóc: “Xem ra đời này của tôi không gả ra ngoài được rồi.”
Tưởng Y Y vừa nghe lời này, bật cười, nhíu mày buồn cười nhìn anh ta: “Lạc tiên sinh đẹp trai như vậy, lại đáng yêu như vậy sao lại không gả ra ngoài được chứ.”
Lạc Thụy cũng cười phụ họa cười: “Đúng vậy, tôi đẹp trai như vậy nhất định có thể gả ra ngoài.”
Dứt lời anh ta nhìn Lê Hiểu Mạn: “Lê tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn Lê Văn Bác vẫn đang im lặng nãy giờ, có chút xấu hổ nói: “Anh Văn Bác, hôm nay em tạm thời không quay về, anh thay em nói với một tiếng.”
Lê Văn Bác nghe vậy càng nhăn mày chặt hơn, trầm ngâm một lát mới gật đầu nhẹ với cô: “Được rồi, anh sẽ bảo.”
“Còn có, phiền anh đưa Tưởng Y Y về nhà nữa.”
Tưởng Y Y ở bên cạnh nghe Lê Hiểu Mạn đưa Lê Văn Bác đưa cô về nhà, cô đỏ mặt, ngước mắt nhìn Lê Văn Bác, lại nhình Lê Hiểu Mạn: “Chị Hiểu Mạn, em có thể tự mình về, không cần Lê tiên sinh đưa về.”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn cô ấy: “Chị lo lắng một mình em trở về, để anh Văn Bác đưa em về, dù sao cũng tiện đường.”
Tưởng Y Y nhếch môi cười, ngước mắt nhìn Lê Văn Bác: “Lê tiên sinh, ngại quá, phiền anh rồi.”
Lê Văn Bác lạnh nhạt gật đầu nhìn Tưởng Y Y nhưng không nói gì chỉ dùng hành động xem như đồng ý với Lê Hiểu Mạn muốn đưa cô ấy về.
Lê Hiểu Mạn vì nghĩ muốn nhanh chóng nhìn thấy tiểu Nghiên Nghiên liềnt cùng Lạc Thụy rời khỏi khách sạn ngồi vào xe đi thẳng tới hoa hồng uyển.
Còn Tưởng Y Y thì ngồi xe Lê Văn Bác trở về.
Mà cô ngồi vào ghế phụ trong xe một hồi lâu nhưng anh vẫn không khởi động xe.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, thấy hai tay anh đặt lên tay lái nhíu mày nhìn về phía trước, cô xấu hổ nói: “Lê tiên sinh, nếu anh không tiện đưa tôi về thì tôi có thể tự gọi xe về.”
Nghe được lời của cô Lê Văn Bác mới lấy lại tinh thần nhìn cô cười xin lỗi: “Ngại quá, vừa nãy tôi thất thần, tôi không có gì bất tiện cả.”
Dứt lời anh liền khởi động xe.
Dọc đường đi từ đầu đến cuối anh đều cau mày, gương mặt cương nghị có chút mất mác, môi nhếch lên làm cho người ta cảm thấy anh tâm sự nặng nề hơn nữa còn có gì đó u buồn và cô đơn.
Nhìn Lê Văn Bác như vậy, Tưởng Y Y cảm thấy đau lòng, cô cũng nhăn mày, hỏi thăm dò anh: “Lê tiên sinh, có phải anh có tâm sự gì hay không?”
Lê Văn Bác che giấy cảm xúc mất mác trong mắt nhìn Tưởng Y Y lễ phép cười: “Không có, Tưởng tiểu thư, cô là bạn của Mạn Mạn còn là trợ lý của em ấy, cô vẫn nên gọi tên tôi thì hơn.”
“À,...” Tưởng Y Y cười gât đầu: “Vậy tôi có thể giống chị Hiểu Mạn gọi anh là anh Văn Bác sao?”
Lê Văn Bác nhìn cô gật đầu: “Đương nhiên là có thể.”
Thấy anh nói được, Tưởng Y Y vui vẻ cười: “Cảm ơn anh Văn Bác.”
Lê Văn Bác nhìn cô chỉ cười, sau đó chuyên tâm láu xe không nói gì với cô nữa.
Mà Tưởng Y Y thấy anh không nói gì nữa cũng không muốn nói chuyện, cô là cô gái tốt sẽ không quấn lấy làm phiền người ta trò chuyện cùng.
Không khí trong xe có chút cứng ngắc, Tưởng Y Y cúi đầu, cẩ người như con kiến co người không được tự nhiên.
Cô lén quay đầu nhìn anh rất nhiều lần, rõ ràng anh không phải là người đàn ông đeo mặt lạnh cấm người ta lại gần nhưng cô có thể cảm nhận được anh là người khó đến gần.
Mãi đến khi Tưởng Y Y xuống xe Lê Văn Bác cũng không nói với cô một câu, mà Tưởng Y Y nói một câu cảm ơn sau đó đứng ở ven đường nhìn anh rời đi cô mới trở về phòng của mình.
Lạc Thụy đưa Lê Hiểu Mạn đến hoa hồng uyển liền rời đi.
Xa nhau năm năm cô bước vào nơi này, trong lòng đúng là ngũ vị tạp trần.
Biết Long Tư Hạo và tiểu Nghiên Nghiên đang ở trong nhà cô và anh từng sống, tâm tình của cô rất khẩn trương, đến cửa nhà cô vẫn do dự thật lâu mới đưa tay nhấn chuông cửa.
Chuông vừa vang lên một tiếng thì cửa đã mở ra, người đứng trước cửa đúng là tiểu Nghiên Nghiên.
Tiểu Nghiên Nghiên mặc quần áo ở nhà màu hồng nhạt, trong tay ôm món đồ chơi lông nhung, chớp đôi mắt ngây thơ cười ngọt ngào với cô: “Mẹ, mẹ đã về, hoan nghênh mẹ về nhà, ba đang nấu cơm, sắp dược anh rồi.”
“Ba sao?” Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, trong mắt đầy nghi hoặc nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Ai là ba…”
Cô vừa dứt lời thì có tiếng nói trầm thấp vang lên: “Bà xã, em mất trí nhớ sao? Nghiên Nghiên là con gái của anh thì đương nhiên ba con bé là anh rồi.”
Bà xã…
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nhìn nơi phát ra âm thanh, mở to mắt nhìn chằm chằm Long Tư Hạo đang măc quần áo ở nhà màu trắng, đeo tạp dề, một tay bê đồ ăn, hóa thân thành một người đàn ông siêu cấp ấm áp, chồng siêu cấp tốt, người đàn ông gia đình siêu cấp.