Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Năm năm này anh ta vẫn luôn tìm cô, lại không nghĩ rằng khi gặp lại, cô đã có con gái?
Đáng yêu như vậy, vui vẻ như vậy, là con gái của cô cùng Long Tư Hạo sao?
Trái tim giống giống như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm trúng, đau đớn tràn khắp lòng.
Anh ta nâng mắc, ánh mắt mang theo mấy phần bi thống nhìn Lê Hiểu Mạn, thanh âm truyền cảm chen lẫn đau xót: “Mạn Mạn, em có con gái? Em đã kết hôn? Cùng Long Tư Hạo sao?”
Lê Hiểu Mạn không hề muốn trả lời Hoắc Vân Hy, làm bộ không quen biết anh ta, nắm tay tiểu Nghiên Nghiên xoay người tiến vào sân bay.
“Mạn Mạn...” Thấy thế, Hoắc Vân Hy nhanh chóng sải chân bước lên, ngăn cản Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn nâng mắt, ánh mắt bình thản nhìn Hoắc Vân Hy, giọng nói xa cách: “Tiên sinh, tôi muốn đi đăng kí, cảm phiền anh tránh ra.”
Hoắc Vân Hy cứ như một tòa thành lớn đứng trước người Lê Hiểu Mạn, sừng sững bất động, hai con mắt đen thẳm như mực chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cô, trong mắt cuộn lên những dòng tâm tình phức tạp, khiếp sợ có, bất ngờ có, mừng rỡ có, bi thống có, có cả nhớ nhung, vân vân...
Tiểu Nghiên Nghiên thấy chú đang đứng trước mặt ngăn cản mình và mẹ, cô nhóc nheo mắt nhìn chằm chằm Hoăc Vân Hy sau đó liền biết, nhóc con nhạy bén linh động, hai mày nhăn lại, bàn tay nhỏ che bụng mình, rồi ngồi xổm xuống, bày ra bộ dạng tựa hồ rất thống khổ nói: “Ôi! Mẹ ơi... mẹ ơi... bụng con đau quá… Mẹ... hu hu hu... mẹ ơi, bụng con đau quá...”
Nói xong, tiểu Nghiên Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Vân Hy, đôi mắt trong suốt lấp lánh như hai vì sao nhỏ chớp chớp, vẻ mặt khó chịu nói: “Chú ơi, bụng con... đau quá, chú tránh ra...”
Hoắc Vân Hy cụp mắt nhìn gương mặt đầy vẻ khó chịu của tiểu Nghiên Nghiên, đầu mày tuấn tú khẽ nhíu, sau đó nâng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi nhường đường cho cô.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta tránh ra, liền ôm lấy tiểu Nghiên Nghiên tiến vào bên trong phi trường.
Trong khi đó tiểu Nghiên Nghiên vốn đang giả bộ đau bụng, vừa tiến vào sân bay, cô nhóc không còn hô đau nữa, chỉ buông ánh mắt hiếu kì nhìn mẹ rồi hôn lên mặt mẹ, âm thanh non nớt hỏi: “Mẹ ơi, cái chú vừa rồi là ai vậy ạ? Có vẻ như chú ấy rất quen với mẹ đấy! Có phải là chú ấy thích mẹ không ạ?”
Lê Hiểu Mạn vô cùng bình thản, ánh mắt ôn nhu nhìn tiểu Nghiên Nghiên đang bị cô ôm trong lòng: “Nhưng mà mẹ lại không hề quen biết chú ấy, nào có biết chú kia có yêu thích mẹ hay không, có điều, mẹ không thích chú ấy.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhíu nhíu hai đầu chân mày nho nhỏ của mình, cười cười thần bí nhìn cô: “Con biết mẹ thích ai nè.”
Cụp mắt nhìn nụ cười thần bí của tiểu Nghiên Nghiên, Lê Hiểu Mạn hơi hơi nheo mắt: “Mẹ yêu thích ai cơ?”
Tiểu Nghiên Nghiên xòe ra ngón tay út bé xíu mềm mềm đặt lên vị trí trái tim trước ngực Lê Hiểu Mạn, hai đầu mày nhíu lại âm thanh non nớt nói: “Mẹ ơi, tóm lại mẹ yêu thích ai, trái tim mẹ rất rõ ràng.”
Lời nói của bé con làm cho Lê Hiểu Mạn nghĩ đến Long Tư Hạo, trong lòng không khỏi đau xót, đôi mi thanh tú nhíu lại mấy phần.
Mặc dù cô và tiểu Nghiên Nghiên đã rời khỏi biệt thự hai ngày, mà hai ngày qua anh ta cũng không hề xuất hiện, cho đến bây giờ cô không thể tin được sự thật là Long Tư Hạo có thể thả cô đi một cách dễ dàng như vậy, không phải anh đã nói sẽ không bao giờ lại để cho cô rời khỏi anh sao?
Dễ dàng thả cô đi như vậy là gì cái gì?
Lúc còn ở trong biệt thự, cô rất hi vọng Long Tư Hạo có thể thả cô đi, nhưng khi anh thật sự để cô rời đi, thì trong lòng cô lại...
Từ sau khi yêu Long Tư Hạo, cô liền cảm thấy bản thân mình không còn giống một người bình thường, tâm trạng của cô luôn rất mâu thuẫn, muốn như vậy lại không muốn như vậy.
Sau khi trở về thành phố H, cô vẫn luôn bận rộn việc chuyển phòng làm việc đến thành phố K.
Một tháng sau: “Studio thiết kế trang sức Many” của cô được thành lập ở thành phố K.
Trang sức Many lần đầu tiên có cơ sở tại thành phố K, mở trụ sở ở thành phố K là để tăng độ hot của thương hiệu trang sức Many cùng tiếng tăm, cô dùng danh nghĩa nhà thiết Many tổ chức một tiệc rượu giao lưu trang sức, địa điểm tổ chức được đặt tại quán bar nổi tiếng Đế Hoa của khách sạn quốc tế Á Hoằng.
Tiệc rượu lần này mời tất cả những người có tiếng tăm trong hai giới thương chính, cùng với những đối thủ cạnh tranh trong ngành.
Sau triển lãm trang sức ở New York lần trước, danh tiếng của nhà thiết kế Many càng thêm vang vọng, mà nhà thiết kế Many lại làm việc khiêm tốn, rất ít khi lộ diện, các khách mời nghe tin nhà thiết kế Many sẽ đến trong tiệc rượu lần này, cho nên tất cả bọn họ đều muốn tận mắt gặp mặt vị có phong thái tao nhã trong giới châu báu này, do đó, tất cả khách quý đều đã đến đầy đủ.
Lúc này phía bên ngoài khách sạn Á Hoằng đã tụ tập đông đủ vô số loại xe hàng hiệu, bên trong khách sạn là ngập tràn những thân ảnh với áo quần đẹp đẽ tóc tai bóng lọn, ăn uống linh đình.
Người phụ trách tiệc rượu lần này là Tưởng Y Y trợ lí của Lê Hiểu Mạn, cô ấy mặc một bộ lễ phục cup ngực màu lam nhạt, vóc người xinh xắn lanh lợi, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp, lộ vầng trán trơn nhẵn thanh tú.
Cô cầm một ly rượu đỏ, đang trò chuyện cùng phó tổng giám đốc công ty trang sức Ân Lợi.