Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 618: Oh! Chịu không nổi nữa rồi (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau khi tài xế rời đi, đôi chân nhỏ của Tiểu Nghiên Nghiên liền bước vào cao ốc TE, trực tiếp đi đến quầy lễ tân.

Bởi vì trước đó không lâu cô bé vừa mới ra ngoài cùng Hàn Cẩn Hi, hơn nữa bé con lớn lên cực kì xinh đẹp đáng yêu để lại ấn tượng sâu đậm cho mọi người, nhân viên lễ tân liếc mắt một cái liền nhận ra, đang muốn hỏi cô bé muốn tìm ai thì cô bé liền lên tiếng trước.

Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, híp mắt cười, giọng nói non nớt: “Chị xinh đẹp ơi, em có thể hỏi chị một chuyện không?”

Cô lễ tân khí chất ưu nhã, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhìn cô bé gật đầu: “Có thể chứ, em muốn hỏi chị việc gì đây?”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp đôi mắt nhỏ: “Em muốn biết chú Lạc Thụy ở công ty mình đã tan sở chưa á?”

Cô lễ tân cười nhìn cô bé: “Em gái nhỏ, trợ lí Lạc còn chưa tan sở, em muốn tìm trợ lí Lạc à?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn cô lễ tân trước mặt nhẹ lắc đầu: “Cám ơn chị xinh đẹp nha, em không quấy rầy chị làm việc nữa.”

Dứt lời, cô bé liền ra khỏi cao ốc TE.

Cô bạn nhỏ vẫn cứ chờ ngoài cao ốc đến khi trời tối, nhân viện TE đều đã về rồi mà vẫn không thấy Lạc Thụy xuất hiện.

Bởi vì cả ngày chưa ăn gì nên cái bụng nhỏ bị đói kêu gào, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, một đôi mắt trong sáng như sao trời nhìn chằm chằm về phía cao ốc TE.

Lúc gần 10 giờ, cô bé mới thấy Lạc Thụy một thân đồ màu xanh nhàn nhã từ cao ốc ra ngoài.

Ánh mắt cô bé sáng lên, lặng lẽ đi theo phía sau Lạc Thụy tới hầm để xe.

Sau đó lại đi theo Lạc Thụy tới chỗ chiếc Maybach màu bạc, thấy anh mở cửa xe ngồi lên chuẩn bị khởi động mới vươn đôi tay nhỏ non mịn dùng sức gõ phía sau xe anh.

Lạc Thụy đang chuyển bị khởi động xe nghe đằng sau truyền đến tiếng động, đôi mắt anh tuấn híp lại thành một đường, không thèm để ý tiếp tục khởi động xe, đuôi xe lại truyền đến tiếng động lớn hơn nữa như có người ở đá vào xe anh.

Lạc Thụy nghe tiếng động cau mày xuống xe, đi về phía đuôi xe.

Mà khi anh chậm rãi đi đến đuôi xe lại không phát hiện bất cứ kẻ nào.

Không biết là cố ý hay vô tình, anh vẫn đi thêm vài bước về phía đuôi xe.

Tiểu Nghiên Nghiên trốn bên cạnh một chiếc xe khác thấy Lạc Thụy đi về phía đuôi xe thêm mấy bước, cô bé có chút nghi hoặc nhíu mày, ngay sau đó không thèm nghĩ nhiều lách mình, chậm rãi kéo cửa xe ra, bò vào trốn dưới băng ghế sau rồi vươn đôi tay nhỏ non mịn đóng cửa lại.

Một lúc sau Lạc Thụy mới trở lại, trực tiếp ngồi lên ghế lái, lúc khởi động động cơ, anh quay đầu lại giống như vô tình liếc vào ghế sau, hơi cong môi rồi khởi động xe rời đi.

Anh lái rất chậm, dọc theo đường đi còn hát nghêu ngao, hơn nữa còn hát bài siêu hot “Quả táo nhỏ” của Khoái tử huynh đệ.

Em là quả táo nhỏ của anh

Yêu em nhiều thế nào cũng thấy không đủ

Đôi má hồng làm ấm áp tim anh

Là ngọn lửa thắp sáng sinh mệnh anh

Em là quả táo nhỏ của anh

……

Dọc theo đường đi anh đều hát bài “Quả táo nhỏ”, hơn nữa cứ hát điệp khúc lặp lại n lần khiến người nghe bực bội.

Anh lái xe rất chậm, lúc ghé vào băng ghế sau của Tiểu Nghiên Nghiên đang rất bực bội, anh còn cố tình còn gân cổ lên hát điệp khúc “Quả táo nhỏ” thêm n lần nữa, Tiểu Nghiên Nghiên nghe mà muốn nhảy dựng lên hét lớn cháu không chịu nổi nữa, sau đó đánh ngất anh, dùng keo dán vĩnh cửu dán đầu lưỡi anh vào hàm răng, khiến anh cả đời nói không được hát cũng không xong.

Bàn tay non mịn của cô bé che lỗ tai mình lại, trợn trắng mắt, hò hét trong lòng, A…… Chịu không nổi nữa rồi! Chán quá, chán quá, chú à, chú chán chết đi ấy, bài “Quả táo nhỏ” quá hạn rồi mà chú còn hát, chú thiệt là chán như con gián ấy.

Tiểu Nghiên Nghiên lắc lắc khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác đau khổ hò hét từ tận đáy lòng, Lạc Thụy đang lặp lại n lần điệp khúc bài “Quả táo nhỏ” đột nhiên thay đổi một ca khúc nhẹ nhàng.

Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng, cừu sôi nổi, cừu chậm chạp……

Đừng thấy tôi chỉ là một con cừu

Cỏ xanh vì tôi nên thơm hơn

Bầu trời vì tôi nên xanh hơn

……

Oh my god! Chịu không nổi nữa rồi!

Bài “Những chú cừu vui vẻ” phát ra từ trong miệng Lạc Thụy khiến Tiểu Nghiên Nghiên trốn dưới ghế sau cật lực mím môi, đôi mắt nhỏ trợn trắng, đôi tay non mịn đỡ trán, bất lực than trời.

Cô bé mặc niệm từ tận đáy lòng: Thượng đế ơi! Mau tới mang cái chú này đi đi! Kiếp sau để chú ấy làm microphone để chú ấy hát cho đã đi.

……

Dọc theo đường đi, Tiểu Nghiên Nghiên đều bị tiếng ca dai dẳng của Lạc Thụy “tra tấn” muốn độn thổ.

Cho đến khi xe chạy qua cây cầu trên chiếc hồ lớn, tiếng hát của Lạc Thụy mới dần dần nhỏ lại.