Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lê Hiểu Mạn mải nhìn khí chất cao quý của anh, cô đứng yên tại chỗ mà quên đi vào thang máy, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc của anh.
Trong lúc này, đôi mắt đen như mực của Long Tư Hạo vẫn nhìn thẳng về phía trước, biểu tình lãnh đạm như trước kia, nói năng thận trọng, khí thế uy nghi, ưu nhã tôn quý.
Anh như không nhìn thấy Lê Hiểu Mạn, cứ cất bước đi về phía trước, không nghiêng đầu nhìn cô, môi mỏng mím nhẹ thành đường thẳng vừa ưu mỹ lại vừa hấp dẫn, nhìn theo góc nghiêng một bên mặt của anh, đường nét hoàn mỹ, cánh mũi như dốc đỉnh vậy, tuấn mỹ mê người.
Đến khi anh tiến vào thang máy chuyên dụng, cửa thang máy đóng lại, Lê Hiểu Mạn mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cô cau mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lúng túng đỏ ửng lên, cô lại cũng biến thành si mê như vậy sao.
Sau đó, cô cúi đầu, lập tức tiến vào thang máy, sau khi ấn nút tầng mười, cô ngước mắt lên nhìn, thấy không chỉ có một mình cô là hoa si bên ngoài thang máy, gần như tất cả phụ nữ đứng ở bên ngoài thang máy đều nhìn chằm chằm vào chiếc thang máy chuyên dụng đã đóng chặt cửa lại kia, trên mặt vẫn còn trạng thái si mê.
Qua một hồi lâu, cả đám hoa si mới hoàn hồn lại, sau đó tiến vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên ở trong thang máy, dọa Lê Hiểu Mạn giật mình.
“A... A... Tôi sắp phát điên rồi! Long tổng thật sự là quá đẹp trai quá mê người, ôi nam thần của tôi… a a a a... Tôi yêu nam thần... A...”
Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, gào to ở trong thang máy, cô ta thật sự là điên rồi, cô thừa nhận Long Tư Hạo rất tuấn tú, rất mê người, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều lộ đầy vẻ cao quý và mị hoặc, nhưng cô ta cũng không cần phải kích động gào thét ở trong thang máy như vậy chứ!”
Lúc này, một người phụ nữ khác vẫn đang trong trạng thái hình trái tim che kín mắt, giọng điệu đầy hâm mộ nói: “Tôi thật sự hâm mộ Diệp San được đi bên cạnh tổng giám đốc! Ngày nào cô ta cũng đều có thể nhìn thấy Long tổng, còn có thể cách anh ấy gần như vậy, ngày nào cũng đều có thể ngửi được anh ấy dùng nước hoa gì, có thể hít thở cùng một bầu không khí cùng một không gian với anh ấy, tôi chỉ cầu Long tông có thể nhìn tôi lâu hơn, là tôi đã hạnh phúc đến chết rồi.”
“A a... Long tổng, em yêu anh... Nam thần, em yêu anh...” Đột nhiên, người phụ nữ vừa mới thét chói tai như sắp phát điên kia lại gào thét ở trong thang máy.
Sau khi nghe xong mà khóe miệng của Lê Hiểu Mạn khẽ giật giật, sắp phát điên rồi, đám phụ nữ này thật sự sắp phát điên rồi, điên cuồng giống như mấy fan hâm mộ mê luyến đại minh tinh vậy.
Cửa thang máy mở ra, cô lập tức ra khỏi thang máy, nếu đứng chung một chỗ với bọn họ nữa, cô sợ là mình cũng sẽ biến thành người điên.
Tiến vào văn phòng bộ phận thiết kế, cô ngồi xuống vị trí của mình, thấy Lâm Mạch Mạch còn chưa tới, cô gọi điện thoại cho cô ấy, nghe cô ấy nói đã đến công ty, cô mới yên tâm.
Cúp điện thoại xong, một lát sau, Lâm Mạch Mạch đi tới, thấy cô, câu đầu tiên mà cô ấy nói chính là hỏi sự kiện đụng xe sáng nay kia là chuyện gì vậy?
Tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị Hoắc Vân Hy và trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Lạc Thụy đụng xe, đã sớm truyền khắp TE rồi, chuyện đầu tiên Lâm Mạch Mạch nghe thấy sau khi đến công ty chính là chuyện này.
Lê Hiểu Mạn kể đại khái sự tình cho Lâm Mạch Mạch, rồi mới nhướn mày liếc nhìn cô hỏi: “Sao hôm nay cậu tới trễ như vậy?”
Sắc mặt của Lâm Mạch Mạch hồng hào, vừa nhìn đã biết là đang đắm chìm trong tình yêu, cô ấy cười nói: “Hôm nay thức dậy trễ, đúng rồi, cái này cho cậu, tối hôm qua mình đã đáp ứng cậu.”
Lâm Mạch Mạch đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Lê Hiểu Mạn.
Thấy vậy, đôi mắt của Lê Hiểu Mạn dần phủ đầy sương mờ, cô cầm tay của Lâm Mạch Mạch, cảm động nói: “Mạch Mạch, cám ơn cậu.”
Lâm Mạch Mạch đưa tay xoa xoa khóe mắt đang dần ướt áp của cô, cười nói: “Được rồi, không phải chỉ là mượn ít tiền cho cậu thôi sao! Cậu lại kích động muốn khóc, nếu mình mà là đàn ông, có phải cậu muốn gả cho mình hay không...”