Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hàn Cẩn Hy nhíu mày cười vô cùng đẹp trai: “Cách hiệu quả nhất em còn chưa trả lời tôi.”
Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh ta, nhếch môi cười: “Tôi không nhất thiết phải trả lời anh.”
Dứt lời Lê Hiểu Mạn chuẩn bị xuống xe, đột nhiên Hàn Cẩn Hy như con báo châu Mỹ đứng lên đánh úp về phái cô, hai tay ấn đầu vai cô để cô ngã xuống ghế.
Cô cả kinh, khuôn mặt không cảm xúc: “Hàn tổng,tôi thấy bệnh anh nguy kịch rồi đấy, không chịu uống thuốc thì nhất định sẽ bất đắc kỳ tử đấy.”
Hàn Cẩn Hy gắt gao đè cô, đôi mắt mang ý cười nhìn cô nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt.
“Lê Hiểu Mạn, xem ra trí nhớ của em không tốt, tôi nói rồi, tốt nhất đừng nói tôi và em không có vấn đề gì để nói, nếu không tôi sẽ khiến cho chúng ta có quan hệ thật sự đấy.”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn đang muốn nói gì đó thì tiểu Nghiên Nghiên thò đầu vào, thấy tình huống trong xe mới đưa tay che mắt, âm thanh ngây thơ vang lên: “Phi lễ chớ nhìn, ba à, ba và mẹ nói xong chưa? Con muốn đi đến nhà cậu với mẹ, ông ngoại đang thúc giục.”
Hàn Cẩn Hy thâm sâu nhìn Lê Hiểu Mạn sau đó buông cô ra rồi ngồi dậy.
Lê Hiểu Mạn ngồi dậy mới hung hăng trừng anh ta, nhíu mày nhìn tiểu Nghiên Nghiên, âm thanh nhu hòa: “Nghiên Nghiên, con vào xe cậu trước đi, lát nữa mẹ qua.”
“Vâng ạ.” Tiểu Nghiên Nghiên đáp, sau đó nhìn Hàn Cẩn Hy ngọt ngào nói: “Ba à, con và mẹ đến nhà cậu ở vài ngày, ba về thành phố H đi, đúng rồi, ba và mẹ còn chưa nhận giấy chứng nhận kết hôn đâu, không phải là vợ chồng hợp pháp, cho nên trước khi cưới ba phải duy trì khoảng cách với mẹ đấy…”
Dứt lên bé đã nhấc chân đi về phía xe của Lê Chấn Hoa.
Lê Hiểu Mạn thấy tiểu Nghiên Nghiên đã rời đi mới kéo áo sơ mi, không chờ anh ta phản ứng lại thì đã hung hăng cho anh ta một bạt tai.
“Ưmm…” Hàn Cẩn Hy kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm: “Lê Hiểu Mạn, tôi thấy người uống nhầm thuốc là cô mới đúng.”
Lê Hiểu Mạn lại tung thêm một nắm đấm vào mặt Hàn Cẩn Hy, đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh ta: “Hàn Cẩn Hy,tôi nhịn anh lâu rồi đấy, tôi nói, anh lại gần tôi trong vòng ba bước thì tôi không đám anh thành gấu mèo thì tôi cùng họ với mẹ anh.”
Dứt lời cô lại tung một cú đấm vào mắt trái Hàn Cẩn Hy, không chờ anh ta phản ứng liền tung thêm một cú vào mắt phải, lập tức nhấc chân đá vào ngực anh ta một phát.
Mỗi một cú đấm, một động tác nhấc chân, cô dùng sức không nhẹ, mà Hàn Cẩn Hy bị cô đánh cho mặt mũi bầm dập lại không né tránh và ngăn cản.
Bởi vì cô là bà mẹ độc thân nên năm năm này vì bảo vệ Nghiên Nghiên mà bị không ít người bắt nạt, cô đã học qua thuật phòng thân cho nên cô đã không còn là Lê Hiểu Mạn nhu nhược của năm năm trước nữa.
Mễ Tây đứng ngoài xe nhìn động tĩnh bên trong hơi nhíu mày, gương mặt đầy nghi hoặc.
Ông chủ của anh ta không phải là tay trói gà không chặt, dựa theo thân thủ của anh ta, Lê tiểu thư đột nhiên gây thương tổn anh ta chẳng lẽ là anh ta cố ý không đánh trả?
Lúc anh ta đang nghi ngờ thì Lê Hiểu Mạn đang xoay tay vừa đau vừa mỏi, từ trong xe đi xuống nhếch môi nhìn Mễ Tây cười cười: “Mễ Tây, đưa ông chủ của anh đi bệnh viện đi, đừng để anh ta chết bất đắc kỳ tử.”
Mễ Tây gật đầu chui vào xe, thấy hai mắt, mặt, khóe môi đều có dấu vết bị đánh, anh ta hơi nhíu mày: “Ông chủ, Lê tiểu thư bảo tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Hàn Cẩn Hy đưa tay vuốt khóe môi bị đánh cho xanh tím, gương mặt đẹp trai đầy thâm trầm: “Lái xe.”
“Vâng.” Mễ Tây đáp lại không hỏi gì mà ngồi vào ghế lái khởi động xe.
Lê Hiểu Mạn cũng đã ngồi vào xe Lê Văn Bác.
Lúc bọn họ rời khỏi công viên tưởng niệm không lâu thì đoàn người Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch và Qúy Vũ Tình đi bái tế cho lnh cũng vừa đến bãi đậu xe.
Gương mặt Long Tư Hạo thâm thúy làm cho người ta nhìn không ra nhưng cả người anh toát ra hơi thở lạnh lẽo chớ lại gần.
Ngoại trừ Qúy Vũ Tình không hiểu vì sao anh như thế nhưng Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ, Tô Dịch đều biết anh là vì Lê Hiểu Mạn.
Năm năm này dù anh nằm trên giường bệnh cái chết cận kề nhưng chưa bao giờ ngừng hỏi bọn họ tình hình của Lê Hiểu Mạn.
Lúc biết Lê Hiểu Mạn đột nhiên mất tích, anh đã từng buông tha trị liệu muốn đi tìm cô kết quả suýt chút nữa mà mất mạng.
Lúc ngồi vào xe, anh lạnh lùng nhìn Lạc Thụy: “Tôi muốn biết tất cả các chuyện liên quan đến cô ấy, bao gồm con gái của cô ấy từ đâu mà đến.”
Nghe vậy, Lạc Thụy lập tức đáp: “Vâng! Tôi nhất định nhanh chóng tra rõ ràng...”
Sau đó anh ta lại hỏi anh: “Tổng giám đốc, tôi cảm thấy mọi chuyện điều tra xong thì thế nào chữ? Lê tiểu thư đã lập gia đình rồi,còn có con gái nữa, chẳng lẽ tổng giám đốc anh muốn làm ba sao?”
Nghe thấy Lê Hiểu Mạn có con gái, trong lòng anh lại hung hăng đau dớn, hai tay buông thõng bên người nắm chặt thành quyền.
Đó là chuyện anh không cách nào tiếp nhận nổi, không cách nào tiếp nhận cô có con gái với người đàn ông khác.
Lúc anh đau đơn là lúc có một ngọn lửa bùng phát trong lồng ngực, thiêu đốt hừng hực.
Lạc Thụy thấy sắc mặt anh vừa buồn vừa lạnh cũng không nói gì thêm mà nhìn Qúy Vũ Tình, nhăn mày nói: “Qúy tiểu thư, phiền cô chăm sóc tốt cho tổng giám đốc, nhớ để anh ấy uống nhiều nước đẻ tránh núi lửa bạo phát.”
Qúy Vũ Tình gật đầu nhìn Long Tư Hạo.
“Long tiên sinh...”
Cô ta vừa gọi thì Long Tư Hạo đã âm trầm ngồi vào xe, cô ta run run ngồi vào theo.
Dọc đường đi Long Tư Hạo không nói lời nào, cô ta cũng không dám lên tiếng, không khí trong xe cực kì áp lực.
Đến biệt thự ven hồ Thủy Lộ,Long Tư Hạo để quản gia chú Thành mang Qúy Vũ Tình đến phòng ngủ lầu hai ở tòa nhà chính mà phòng ngủ của anh lại là lầu ba.
Năm năm không quay lại, cho nên anh vừa về đã lên lầu ba nơi anh cô từng dùng.