Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Năm năm qua, Hạ Thanh Vinh vẫn luôn thông qua Lê Văn Bác và Lê Chấn Hoa để hỏi thăm chuyện liên quan tới Lê Hiểu Mạn, nhưng bởi vì trước đó Lê Hiểu Mạn đã nhờ Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác đừng tiết lộ cho bất kỳ người nào biết hành tung và tất cả mọi chuyện liên quan tới cô, vì vậy, Hạ Thanh Vinh vẫn luôn không thể hỏi được thông tin gì liên quan đến chuyện của Lê Hiểu Mạn từ chỗ của Lê Văn Bác và Lê Chấn Hoa, càng không biết năm năm qua cô đã đi nơi nào.
Lê Tố Phương chết, ông ta cực kỳ bi thương, cực kỳ hối hận, ông ta chỉ muốn đền bù cho cô con gái Lê Hiểu Mạn này trong suốt quãng đời còn lại, thế nhưng Lê Hiểu Mạn cũng không cho ông ta cơ hội, cô biến mất suốt năm năm trời.
Giờ phút này, nhìn thấy Lê Hiểu Mạn, hốc mắt của ông ta lập tức ửng đỏ, khóe mắt dần chứa chăn nước mắt, tràn đầy cảm xúc phức tạp, có kinh ngạc, không dám tin, kích động, mừng rỡ, áy náy, hối hận...
“Mạn Mạn, con... con đã trở lại? Con thật sự đã trở lại? Năm năm qua con đã đi đâu vậy?”
Hạ Thanh Vinh kích động nhìn Lê Hiểu Mạn, đồ cúng trong tay ông rơi xuống đất theo sự kích động của ông, ông vội đi về phía Lê Hiểu Mạn.
Liếc thấy mới năm năm ngắn ngủi, Hạ Thanh Vinh đã gầy gò như bộ xương khô, dáng vẻ đã già đi rất nhiều rồi, Lê Hiểu Mạn khẽ cau mày lại, tuy trong lòng cảm thấy hơi đau lòng cho người cha đã đã từng vứt bỏ này, nhưng cô lại không biểu cảm ra chút cảm xúc nào trên mặt.
Cô không đáp lại câu hỏi của Hạ Thanh Vinh lời, mà nhìn về phía mộ của mẹ Lê Tố Phương, biểu tình bi thương mà phức tạp.
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Hạ Thanh Vinh, thấy có vẻ như ông biết mommy của mình, bé vừa tò mò nhìn về phía mommy của mình, vừa hỏi: “Mẹ, vị gia gia này là ai vậy?”
Hạ Thanh Vinh vốn đang chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn, nghe thấy giọng nói của tiểu Nghiên Nghiên, lúc này ông ta mới đưa mắt nhìn tiểu Nghiên Nghiên.
Thấy khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của bé cực kỳ giống với Lê Hiểu Mạn, đặc biệt là giống như Lê Hiểu Mạn lúc nhỏ, thật sự là giống cô khi còn bé như đúc, đôi mắt ướt át của ông ta lại tràn đầy kinh ngạc và không dám tin.
Sau đó, ông ta giương mắt nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, đây... đây là con gái của con? Cháu... cháu ngoại của ba?”
“Cháu ngoại?” tiểu Nghiên Nghiên nghe vậy, bé nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Vinh một hồi lâu, rồi nghi ngờ hỏi: “Ông ơi, ông nói cái gì mà cháu là cháu ngoại của ông vậy?”
Hạ Thanh Vinh đầy kích động nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Ông... Ông là ông ngoại của cháu.”
“Ông ngoại?” tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt, bé nói: “Mommy của cháu nói ông ngoại của cháu đã đi lên thiên đường bồi bà ngoại rồi.”
Nghe thấy tiểu Nghiên Nghiên nói như vậy, khóe miệng của Lê Hiểu Mạn khẽ co quắt, lúc ấy cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ rằng tiểu nha đầu này thật sự nhớ như in như vậy.
Không biết có phải là di truyền từ Long Tư Hạo hay không, bé còn nhỏ tuổi mà đã rất quan tâm đến thân tình.
Lê Chấn Hoa nhíu mày lại, ông nhìn về phía Hạ Thanh Vinh, khách khí nói: “Hạ tổng, Nghiên Nghiên còn nhỏ, lời trẻ nhỏ không chấp, ông đừng để trong lòng.”
Mặc dù nhiều năm trước, lúc Hạ Thanh Vinh vứt bỏ hai mẹ con Lê Tố Phương và Lê Hiểu Mạn để cưới thiên kim danh môn Lưu Như Hoa, ông cũng đã rất hận Hạ Thanh Vinh.
Nhưng năm năm qua, Hạ Thanh Vinh vẫn luôn hỏi thăm hành tung và chuyện liên quan đến Lê Hiểu Mạn từ chỗ ông, ông ta muốn đền bù cho Lê Hiểu Mạn. Có nhiều lần, lúc ông tới nghĩa trang thăm Lê Tố Phương, cũng đụng phải Hạ Thanh Vinh đang quỳ xuống trước mộ Lê Tố Phương khóc lóc, sám hối.
Dần dần, hận ý và ngăn cách của ông với Hạ Thanh Vinh cũng đã dần tiêu tan.
Vì vậy, bây giờ ông khá lịch sự với Hạ Thanh Vinh.
Hạ Thanh Vinh cũng không tức giận với những lời mà Nghiên Nghiên đã nói, ngược lại ông ta càng cảm thấy thẹn với Lê Hiểu Mạn, trong lòng càng áy náy khó chịu hơn.
Đôi mắt ướt át của ông áy náy nhìn Lê Hiểu Mạn, ông ta nghẹn ngào nói: “Mạn Mạn, không ngờ rằng con gái của con cũng đã lớn như vậy rồi, con bé giống con khi còn bé như đúc, xinh xắn, đáng yêu, hiểu chuyện, làm cho người ta yêu thích.”
Dứt lời, ông ta lại từ ái nhìn về phía tiểu Nghiên Nghiên: “Con tên là Nghiên Nghiên à, tên rất êm tai, Nghiên Nghiên, ông đúng là ông ngoại của cháu.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn về phía Hạ Thanh Vinh, rồi nhìn về phía mẹ ruột của mình, bé hỏi: “Mommy, ông ấy thật sự là ông ngoại của con sao?”
Lê Hiểu Mạn không đáp lại câu hỏi của tiểu Nghiên Nghiên, cô đi lên trước, kéo tay nhỏ của bé, rồi lại nhìn về phía Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác nói: “Cậu, anh Văn Bác, cháu đưa Nghiên Nghiên đi ra xe trước.”
Dứt lời, cô không để ý đến Hạ Thanh Vinh, mà kéo tiểu Nghiên Nghiên đi thẳng ra ngoài.