Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 565: Đẹp, là gien tốt (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tiểu Nghiên Nghiên chạy đến trước mặt Lê Chấn Hoa, rồi bé nâng khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lên, giang rộng hai tay nhỏ về phía trước.

Lê Chấn Hoa thì tươi cười ngồi xổm người xuống, ông bế tiểu Nghiên Nghiên lên: “Để ông nhìn xem nào, ái chà chà, tiểu Nghiên Nghiên của ông lại cao hơn rồi, cũng xinh đẹp hơn, chờ sau này lớn lên à! Nhất định là một đại mỹ nữ.”

Tiểu Nghiên Nghiên được khen nên bé vui vẻ cười, đôi mắt sáng như sao của bé cong cong thành hình Nguyệt Nha Nhi, bé ngọt ngào nói: “Ông cậu ngoại cũng càng ngày càng đẹp trai.”

Lê Chấn Hoa nghe thấy lời này của bé, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: “Cái miệng nhỏ của Nghiên nghiên càng ngày càng biết nói chuyện, càng ngày càng làm cho người ta thích, nhưng ông cậu ngoại đã già rồi, là một ông già rồi.”

Năm năm qua, trái tim của Lê Chấn Hoa đã phải chịu đựng nhiều loại cảm xúc hơn so với nửa đời người trước mà ông ta đã phải chịu rất nhiều, so với năm năm trước, ông đã già đi rất nhiều, tóc cũng đã bạc trắng đi không ít.

Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Lê Chấn Hoa một năm lại càng già hơn so với một năm, trong lòng hết sức đau lòng, cô cảm thấy mình rất bất hiếu, từ sau khi sinh tiểu Nghiên Nghiên ra, cô rất ít khi ở thành phố K, một mực ở Anh quốc, cô cũng chỉ liên lạc với Lê Chấn Hoa bằng điện thoại, một năm trở lại một hai lần, hơn nữa mỗi lần đều là vội tới rồi cũng vội đi.

Hốc mắt của cô dần đỏ lên, cô mỉm cười nhìn Lê Chấn Hoa: “Cậu, cậu già chỗ nào chứ? Nghiên Nghiên nói đúng, cậu càng ngày càng đẹp trai.”

Lê Chấn Hoa được Lê Hiểu Mạn khen, lại cảm thấy xấu hổ.

Tiểu Nghiên Nghiên đang ở trong ngực ông thấy vậy, bé lấy tay nhỏ che cái miệng nhỏ, cười khanh khách nói: “Ông cậu ngoại đỏ mặt kìa, cậu ông ngoại xấu hổ, ha ha...”

Dứt lời, bé lại nháy mắt với Lê Văn Bác, thấy anh ta càng ngày càng đẹp trai, ánh mắt của bé sáng lên, bé giương tay nhỏ ra: “Oa! Cậu cũng càng ngày càng đẹp trai à nha! Con cũng phải ôm cậu, cậu ơi ôm ôm.”

Lê Văn Bác thấy tiểu Nghiên Nghiên la hét muốn anh ta ôm, anh ta nở nụ cười dịu dàng, thuận tay ôm lấy tiểu Nghiên Nghiên từ trong ngực Lê Chấn Hoa, anh ta ôn hòa nhìn bé: “Nghiên Nghiên, có nhớ cậu hay không?”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt: “Có ạ! Đương nhiên là cháu có, ngày nào cháu cũng đều nhớ đến ông cậu ngoại và cậu, mẹ nói lần này trở về sẽ ở nhiều hơn mấy ngày, cháu có thể được ăn thật là nhiều ăn ngon do ông cậu ngoại làm, còn có thể đi chơi rất nhiều chỗ với cậu nữa.”

Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác nghe thấy tiểu Nghiên Nghiên nói lần này sẽ trở về ở nhiều thêm mấy ngày, hai người đều nhìn về Lê Hiểu Mạn.

Lê Văn Bác chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt của anh ta tràn đầy vui vẻ, nhưng trên mặt anh ta lại không biểu lộ quá rõ ràng, anh ta trầm ổn nói: “Mạn mạn, Nghiên Nghiên nói thật à? Lần này hai người trở về sẽ ở nhiều thêm mấy ngày?”

Lê Chấn Hoa cũng đầy mong đợi nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, cháu không gạt Nghiên Nghiên đấy chứ? Lần này thật sự sẽ ở nhiều thêm mấy ngày sao?”

Lê Hiểu Mạn nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác, cô mỉm cười gật đầu nói: “Vâng.”

Thấy cô gật đầu, Lê Chấn Hoa cười nói: “Vậy thì tốt rồi, lần này Mạn Mạn và Nghiên Nghiên nhất định phải ở nhiều thêm mấy ngày đấy, thôi chúng ta đừng đứng ở chỗ này nữa, đi về trước, trở về rồi nói tiếp, cậu đã sớm dọn dẹp xong phòng ngủ rồi.”

Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt, bé nhìn Lê Chấn Hoa cất giọng nói non nớt: “Ông cậu ngoại, mommy nói phải đi gặp bà ngoại trước.”

Nghe thấy bé nhắc tới Lê Tố Phương, Lê Chấn Hoa khẽ nhíu mày, trong lòng ông lại tràn đầy bi thương, mặc dù Lê Tố Phương đã chết năm năm rồi, nhưng ông vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi đau mất chị.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy Lê Chấn Hoa vừa nghe thấy bé nhắc tới bà ngoại đã nhíu mày lại, bé cũng nhíu mày nhỏ: “Ông cậu ngoại, ông đừng thương tâm nữa, bà ngoại chỉ đi lên thiên đường hưởng phúc sớm hơn so với chúng ta mà thôi, đến một lúc nào đó chúng ta cũng sẽ đi, như vậy là có thể đoàn tụ với bà ngoại rồi.”

Nghe thấy tiểu Nghiên Nghiên an ủi như vậy, Lê Chấn Hoa dần vơi bớt nỗi buồn trong lòng, ông mỉm cười nhìn tiểu Nghiên Nghiên: “Đúng đúng, bà ngoại của Nghiên Nghiên đi hưởng phúc, ông cậu ngoại không thương tâm nữa, cái miệng nhỏ của Nghiên Nghiên thật biết cách an ủi người, chúng ta đi gặp bà ngoại trước.”

Lê Văn Bác ôm tiểu Nghiên Nghiên, Lê Hiểu Mạn, Lê Chấn Hoa cùng rời khỏi sân bay, Lê Văn Bác phụ trách lái xe, chạy thẳng tới nghĩa trang An Thái.

Xe đến nghĩa trang An Thái, vừa xuống xe, tiểu Nghiên Nghiên đã chạy thẳng về phía mộ của Lê Tố Phương.

“Nghiên Nghiên... Chậm thôi con...”

Lê Hiểu Mạn thấy vậy, lo lắng gọi bé, cô bước nhanh đuổi theo bé.

Sau khi nắm lấy tay nhỏ của tiểu Nghiên Nghiên, Lê Hiểu Mạn nghiêm túc nhìn bé: “Nghiên Nghiên, con nhất định phải để mẹ lo lắng cho con như vậy sao?”

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn mẹ mình, bé nghịch ngợm le lưỡi: “Sorry, mommy, con không cố ý, con chỉ muốn nhanh chóng được gặp bà ngoại mà thôi, con sẽ không chạy nữa, mommy đừng nóng giận.”

Vẻ mặt của Lê Hiểu Mạn dần nhu hòa xuống, ánh mắt cô nhìn con tràn đầy ý cười dịu dàng: “Mẹ không tức giận, mẹ chỉ lo lắng con sẽ bị ngã, sau này không cho phép chạy nhanh như vậy nữa, biết không?”

Tiểu Nghiên Nghiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bé chớp chớp mắt, ham học hỏi nói: “Mommy, vậy nếu gặp phải người xấu, hoặc là phát sinh hỏa hoạn lũ lụt, con cũng không được chạy sao?”

Huyên Huyên có lời ——

Các bảo bối đừng nóng nảy, hắc, Long thiếu sẽ nhanh ra sân, bởi vì anh ấy cũng tới nghĩa trang An Thái, vì vậy Hiểu Hiểu sắp đụng phải anh ấy.

!!