Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Khóe mi Tiểu Nghiên Nghiên cong cong cười: “Cảm ơn ba khích lệ, hội nghị đã xong rồi, ba, chúng ta đi xem triển lãm trang sức của mẹ đi.”
Nghe vậy, Hàn Cẩn Hi cúi người xuống bế Tiểu Nghiên Nghiên lên, đôi mắt lam mị hoặc hơi nheo lại: “Amber, con nên giảm béo đi, lại nặng hơn hôm qua 0. 1 cân rồi.”
Tiểu Nghiên Nghiên nhướn mày, ngón tay mềm mịn chọc chọc chóp mũi anh tuấn của Hàn Cẩn Hi: “Ba, ba nên đi Hàn Quốc chỉnh mũi đi, sụp so với hôm qua một mili rồi.”
Đây là cách Hàn Cẩn Hi và Tiểu Nghiên Nghiên ở chung, luôn châm chọc đối phương, nhưng tình cảm “ba con” cực kỳ tốt, ai thấy cũng đều hâm mộ, không biết còn tưởng rằng hai người là bố con ruột.
Một lớn một nhỏ vừa châm chọc đối phương, vừa rời khỏi phòng họp, để lại đám quản lý cấp cao trong phòng họp tôi nhìn anh anh nhìn tôi mắt to trừng mắt nhỏ.
Giống như đang hỏi cái người cười ôn nhu cưng chiều kia chính là tổng giám đốc tính tình quái dị, không biết tình người, tính tình lãnh ngạo, có thể cười mắng người ta đến khóc nhà bọn họ sao?
Hội nghị tổng kết quý cứ thế là xong? Còn là do một cô nhóc chủ trì?
Hàn Cẩn Hi ôm Tiểu Nghiên Nghiên rời khỏi phòng họp một lúc lâu, đám quản lý cấp cao này mới phản ứng lại được, rời khỏi phòng họp, sắc mặt ai nấy đều không tốt.
Mỗi lần hội nghị, Hàn Cẩn Hi đều mắng bọn họ đến mồ hôi đầm đìa.
Tuy tính tình Hàn Cẩn Hi rất quái lạ dị, nhưng anh thưởng phạt phân minh, lúc cần thưởng tuyệt không keo kiệt, phúc lợi và đãi ngộ của công ty đều không tệ, môi trường làm việc của AT không tồi, có tiền đồ, cho nên dù mỗi lần họp hội nghị bọn họ đều bị mắng đến máu chó đầy đầu cũng vẫn muốn ở lại.
...
Một chiếc Ferrari thể thao màu đỏ dừng trước phòng triển lãm trang sức.
Người đàn ông xuống xe trước xuống biểu tình lãnh khốc, một thân âu phục màu đen chính là trợ lý Mễ Tây của Hàn Cẩn Hi.
Hắn mở cửa sau chiếc Ferrari, hơi gật đầu: “Boss, tiểu thư Amber, tới rồi.”
Hàn Cẩn Hi ôm Tiểu Nghiên Nghiên xuống xe, mà Tiểu Nghiên Nghiên trong lòng còn ôm một bó hồng lớn.
Vì bên trong còn đang diễn ra buổi triển lãm trang sức nên trong phòng tập hợp không ít người ham mê trang sức.
Tiểu Nghiên Nghiên cầm hoa hồng, được Hàn Cẩn Hi nắm tay dẫn vào.
Đến khi nhìn thấy bên trong có không ít người, cô nhóc chớp chớp đôi mắt linh động như sao sáng, giọng nói ngọt ngào mềm mại êm tai: “Ba, buổi triển lãm trang sức đầu tiên của mẹ rất thành công nha! Lát nữa muốn mẹ mời khách.”
Lần này tổ chức triển lãm trang sức chính là nhà thiết kế châu báu nổi tiếng trong ngoài nước – hội trưởng thiết kế châu báu Many (Mạn Ny).
Many là tên tiếng Anh của cô, chính là mẹ Tiểu Nghiên Nghiên.
Trong giới thiết kế trang sức, tuy cô là người mới, nhưng đã có lượng fan đông đảo trong và ngoài nước.
Trong phòng triển lãm bày ba mươi trang sức thiết kế kỳ công, độc đáo.
Lần này triển lãm trang sức lấy chủ đề là “Hạnh phúc” và “Người nhà” làm đề tài chính.
Trang sức của Many tao nhã mê người, sang trọng khéo léo, ý tưởng thiết kế độc đáo, mỗi sáng tác đều có một không hai, còn có giá trị lưu giữ, hai năm trước đưa ra thị trường, sau đó tên tuổi nổi lên, được tất cả mọi người yêu trang sức theo đuổi.
Nhưng Many rất khiêm tốn, chưa bao giờ lộ diện trước công chúng, cực kỳ thần bí, bởi vậy rất ít người gặp được cô, cũng không thật ra cô là người phương Đông hay là người phương Tây.
“Ba, mẹ ở đây.”
Bàn tay mềm mại của Tiểu Nghiên Nghiên chỉ vào thân ảnh thon dài không xa phía trước, cầm hoa hồng chạy tới, ngọt ngào kêu lên: “Mẹ ——!”
Bóng dáng thon dài đó chính là nhà thiết kế tổ chức buổi triển lãm lần này - Many, tiếng Trung là Lê Hiểu Mạn.
Cô nghe thấy tiếng con gái ngọt ngào gọi mình, tao nhã xoay người, ánh mắt nhu hòa nhìn tiểu công chúa đang chạy về phía mình, khuôn mặt thanh lệ động lòng người hiện lên ý cười ôn nhu mê người.
Năm năm qua, cô thay đổi rất nhiều, dù là phong cách ăn mặc hay cách làm việc đều khác trước kia một trời một vực.
Cô không còn là Lê Hiểu Mạn chỉ biết giúp người làm điều tốt, không biết bảo vệ bản thân, ngây thơ giống một đóa Bạch Liên Hoa năm năm trước nữa.
Giờ cô có sự nghiệp riêng, có văn phòng làm việc riêng, có giấc mộng vĩ đại riêng, không yêu ai, vì trong lòng cô có một vết sẹo chẳng thể xóa nhòa.
Cô không muốn chạm vào nó, cả đời này cũng không muốn.
Bây giờ đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là sự nghiệp và người nhà.
Người quan trọng nhất với cô chính là con gái bảo bối Lê An Nghiên.
Hiện giờ mái tóc dài của cô được nhuộm màu rượu đỏ yêu mị, gợn sóng xõa tung, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, thanh lệ thoát tục, đôi môi đỏ mọng đầy dụ hoặc.
Hôm nay cô mặc bộ váy đỏ bó sát người bao mông trễ ngực, đem dáng người tinh tế lả lướt, nóng bỏng của cô tôn lên, chân đeo đôi giày cao gót màu đỏ bảy phân, hòa hợp với khí chất tao nhã và quyến rũ của cô.
Vừa xinh đẹp lại tài năng, khí độ bất phàm, có thể điên đảo chúng sinh, hấp dẫn không ít ánh mắt quý ông trong phòng triển lãm.
Tiểu Nghiên Nghiên đến trước mặt mẹ mình, mắt cong cong, đôi mắt sáng như sao cười thành vành trăng non, đánh giá mẹ mình một vòng, ánh mắt sáng ngời: “Oa! Mẹ hôm nay đẹp quá, hoa tươi xứng mỹ nhân, bó hoa này xin tặng mẹ, chúc mừng mẹ lần đầu tổ chức triển lãm trang sức thành...”
“Suỵt...”
Lê Hiểu Mạn tao nhã hơi hơi nghiêng người, ngón tay thon dài đặt lên bên môi, làm động tác “suỵt”, đôi mắt mang theo ý tứ sâu xa nhìn con gái bảo bối của mình: “Nghiên Nghiên, đừng để mọi người chú ý, lần này tổ chức triển lãm trang sức không liên quan gì đến mẹ, ok?”
Tiểu Nghiên Nghiên chớp chớp mắt, cười ngọt ngào, tay ra dấu ok: “ok, không để người ta chú ý, không để người ta chú ý, lần này không phải mẹ tổ chức triển lãm trang sức, mà là hội trưởng thiết kế trang sức tiếng tăm lừng lẫy trong ngoài nước – Many tổ chức.”
Huyên Huyên có chuyện nói ——
Nhóm bảo bối: Trong mắt Tiểu Nghiên Nghiên, ba chính là ý gọi chú! Về phần Tiểu vì sao Nghiên Nghiên lại gọi Hàn Cẩn Hi là ba, sau này sẽ nói rõ!