Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạc Thụy thấy Lăng Hàn Dạ kéo Lăng Dinah đi rồi, nhíu mày nhìn về phía Long Tư Hạo sắc mặt vẫn luôn âm lệ khiến người ta sợ hãi kia: “Tổng giám đốc, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Trong phòng sao lại là cô ta? Anh...”
Lạc Thụy nhíu mày, sao lại nhầm người được nhỉ?
Nằm trên giường với tổng giám đốc phải là Lê tiểu thư mới đúng chứ?
Trong kế hoạch của cậu vốn là như vậy!
Kế hoạch cậu bày ra không sơ sót chút nào, sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Chẳng lẽ tổng giám đốc của bọn họ và Lê tiểu thư thật sự có duyên vô phận?
Cậu thật sự không nghĩ ra, kế hoạch không chút kẽ hở như thế vì sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Làm sao xảy ra vấn đề, Lê tiểu thư vốn nên ở trong phòng ngủ với tổng giám đốc đi đâu rồi?
Long Tư Hạo thấy Lạc Thụy còn đứng đây, không biết đang nghĩ cái gì, ánh mắt anh lạnh lẽo, thần sắc âm trầm quát to: “Còn đứng đây làm cái gì? Còn không cút ra ngoài cho tôi? Cút...”
“Vâng vâng! Tổng giám đốc, anh đừng kích động, tôi cút ngay đây!” Lạc Thụy thấy Long Tư Hạo thần sắc dọa người, không dám ở lại nửa giây, lúc xoay người ra ngoài còn không quên kéo cô gái nằm trên đất ra, sau đó gọi cấp cứu, cậu phải cứu sống cô gái xa lạ kia, hỏi cô ta cho rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Long Tư Hạo thấy Lạc Thụy đi rồi, đôi mắt hẹp dài nheo lại, ánh mắt âm lệ nhìn chiếc giường hỗn độn, biểu cảm trên gương mặt tuấn mỹ sâu không lường được.
Ngoài phòng ngủ, Lăng Hàn Dạ kéo Lạc Thụy đến một bên đi, đôi mắt nâu nhạt nghi hoặc nhìn cậu ta hỏi: “Lạc Thụy, không phải anh nói muốn tác hợp Long thiếu và Lê Hiểu Mạn à? Sao trong phòng Long thiếu không phải Lê Hiểu Mạn? Cô gái kia anh kiếm được ở đâu thế?”
Lạc Thụy cũng đang nghi hoặc, thấy Lăng Hàn Dạ hỏi vậy, cậu nhíu chặt mày: “Cô gái kia căn bản không phải tôi tìm tới, cái này không nằm trong kế hoạch của tôi, chuyện này hơi kỳ lạ, nhất định tôi phải điều tra cho rõ.”
Đợi Long Tư Hạo mặc quần áo xong ra khỏi phòng, Lăng Dinah vì bi thương đã đi trước, Lăng Hàn Dạ lo cho cô, cũng đi theo cô rời khỏi đây.
Cô gái xa lạ nọ chỉ còn hơi tàn cũng đã được đưa đến bệnh viện.
Phòng khách chỉ còn lại Lạc Thụy mang vẻ mặt nghi hoặc.
Cậu ta thấy thần sắc Long Tư Hạo vẫn âm lệ như cũ, trong lòng run rẩy, nhìn anh thử hỏi: “Tổng giám đốc, tối qua ngày... Có gặp Lê tiểu thư không ạ?”
Ánh mắt Long Tư Hạo sắc bén nhìn cậu ta, thanh âm trầm lãnh: “Vì sao tôi ngủ ở đây?”
Đây là phòng tổng thống ở khách sạn quốc tế Đế Hoa, đương nhiên anh biết.
Tuy anh không nhớ được chuyện hôm qua sau khi rời khỏi Ngự Yên Lâu, nhưng anh tin chắc không phải tự mình đến đây.
Lạc Thụy thấy anh hỏi, nhíu mày, ánh mắt khẽ run: “Tổng giám đốc, nếu tôi nói, anh đừng tức giận nhé, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi.”
Lập tức cậu liền đem tất cả ngọn nguồn sự thật nói hết cho Long Tư Hạo.
Ngày hôm qua trong phòng “Đoàn tụ sum vầy” ở Ngự Yên Lâu, lúc cậu pha cà phê cho Lê Hiểu Mạn có bỏ thêm thuốc vào, sau khi Lê Hiểu Mạn rời khỏi Ngự Yên Lâu, dược tính bắt đầu phát tác, ý thức của cô không rõ.
Ngày hôm qua phục vụ nói muốn gọi xa giúp Lê Hiểu Mạn là cậu ta cố ý sắp xếp, mục đích là đưa Lê Hiểu Mạn tới khách sạn này.
Mà trong ly cà phê kia của Long Tư Hạo cậu cũng bỏ thêm thuốc tương tự, cậu ta chờ đến khi Long Tư Hạo ý thức không rõ sau đó mới đưa anh tới khách sạn này, cuối cùng mới rời đi.
Mà vì cậu ta đã cùng anh vào sinh ra tử nên Long Tư Hạo không hề đề phòng, cho nên cậu ta mới có thể thành công thêm thuốc vào cà phê của Long Tư Hạo.
Chỉ là cậu không ngờ, kế hoạch vốn hoàn mỹ không có lỗ hổng nào của cậu lại bị người ta phá hủy.
Cô gái xa lạ kia từ đâu chui ra? Lê tiểu thư đi đâu? Chẳng lẽ sau đó Lê tiểu thư lại chạy mất?
Sau khi nói xong Lạc Thụy nhíu mày, vẻ mặt áy náy nhìn Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, đều tại tôi, tôi chỉ không muốn để mọi chuyện đổ vỡ như vậy, còn nữa, tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ chuyện này là ai giở trò quỷ sau lưng.”
Long Tư Hạo híp mắt, ánh mắt lạnh thấu xương nheo lại, nặng nề nhìn cậu ta: “Lạc Thụy, tôi thấy cậu hình như chán sống rồi, cậu dám tính kế tôi? Nếu không phải nể tình cậu đã cùng tôi vào sinh ra tử, tôi nhất định không chút do dự giết chết cậu.”
Lạc Thụy thấy sắc mặt anh âm trầm như vậy, cúi đầu giống như đứa bé làm sai chuyện: “Tổng giám đốc, tôi sai rồi, tôi thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tối qua anh thật sự không thấy Lê tiểu thư ạ? Anh không chạm vào cô gái không rõ từ đâu tới kia chứ ạ?”
Long Tư Hạo ánh mắt âm trầm liếc cậu ta một cái, bảo cậu đem cô ta đi xét nghiệm DNA sau đó rời khỏi căn phòng tổng thống này.
Phương pháp của Long Tư Hạo rất đơn giản, dùng khoa học chứng minh anh có chạm vào cô gái kia không.
Nếu xét nghiệm DNA, trong cơ thể cô gái xa lạ kia có DNA của anh chứng tỏ anh đã chạm vào cô ta, nếu không, chứng minh anh không hề chạm tới.
Huyên Huyên có chuyện muốn nói ——
Long thiếu tuyệt đối không chạm vào cô gái kia đâu, nhóm bảo bối yên tâm, chương tiếp theo tiểu nữ chủ liền lên sân khấu.