Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, nâng mắt nhìn phục vụ nói cảm ơn, đưa tay xoa mi tâm, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng.
Cô không nghĩ ra cô vừa rồi rất bình thường, sao đột nhiên lại choáng váng?
Cô lắc đầu, tầm mắt mơ hồ, ý thức của cô mông lung, dần dần biến mất...
Trong cơ thể nóng bức như ai châm lửa, nóng bỏng không thôi.
Cảm giác quen thuộc như vậy, hình như bị người ta bỏ thuốc rồi.
“Nóng... Nóng quá...”
Lê Hiểu Mạn miệng khô lưỡi khô lẩm bẩm, khuôn mặt thanh lệ đỏ bừng, đôi tay mảnh khảnh của dùng sức xé rách quần áo trên người mình.
Kiểu tóc xoăn tao nhã giờ xõa tung xuống, cô nóng bừng, không ngừng quay cuồng, lại không phát hiện ra giờ cô không phải ở bên ngoài Ngự Yến Lâu, mà là trên chiếc giường mềm mại.
“Nóng quá... Tôi muốn uống nước... Nước ở đâu? Tôi muốn uống nước...”
Trong cơ thể khô nóng khó chịu, quay cuồng trên giường, Lê Hiểu Mạn đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt mê mạn nhìn quét qua bốn phía, ánh vào cô mi mắt chính là một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Đây là đâu?”
Cô nhíu mày, xoa xoa mi tâm, sau đó chậm rãi xuống giường.
Cô lảo đảo đứng lên, đang muốn nâng bước lại đá vào cái gì đó, cả người ngã xuống.
Mà ngã xuống lại khiến ý thức của cô khôi phục một ít.
Trên mặt đất phủ thảm dày, cô ngã cũng không đau.
Nhíu mày, cô nghiêng đầu nhìn xem vừa đá vào cái gì, lại thấy Long Tư Hạo.
Đôi mắt mê man của cô chứa đựng khiếp sợ và bất ngờ, ý thức vốn đã không rõ ràng lại bắt đầu mơ hồ.
Cô nhìn thấy Long Tư Hạo? Sao có thể chứ?
Bọn họ không phải đã nói không gặp lại nữa sao?
Cô không phải rời khỏi Ngự Yến Lâu rồi sao? Đây là đâu? Sao cô lại đến đây?
Long Tư Hạo sao lại xuất hiện trước mắt cô?
Mơ mơ màng màng, đầu cô xuất hiện rất nhiều nghi vấn.
Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Mơ thấy Long Tư Hạo?
Lắc đầu, ý thức của cô vẫn mơ hồ, không rõ là thật hay đang mơ.
Ánh mắt cô lại rơi xuống trên người Long Tư Hạo, thấy anh ngồi trên sàn nhà tựa lưng vào giường, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ ửng khác thường, đôi mắt hẹp dài nhắm lại như đang ngủ.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông của anh, Lê Hiểu Mạn càng miệng khô lưỡi khô, lửa trong cơ thể càng đốt càng vượng.
Thật khó chịu, thật khó chịu.
Là mơ sao?
Tư Hạo, có phải em nằm mơ thấy anh?
Lê Hiểu Mạn mê man nhìn anh, ứa nước mắt, nhưng không tiến lên.
Về sau có phải cô chỉ có thể gặp anh trong mơ thôi?
Bỏ đi việc mất con gái, bỏ đi chuyện anh tổn thương mình, trong lòng cô lý vẫn thương anh.
Bọn họ vì sao lại cách xa nhau nhiều người, nhiều chuyện như vậy?
Lúc này, Long Tư Hạo dựa vào ở giường hình như tỉnh lại, con ngươi hẹp dài dần dần mở ra.
Đến khi gương mặt ửng hồng của Lê Hiểu Mạn đập vào mắt anh, anh ngây người, còn tưởng mình thấy ảo giác.
Anh thấy đầu hơi nặng, thân thể khô nóng khó nhịn, ý thức mông lung, không biết là thật hay mơ.
Anh lại nâng mắt nhìn về Lê Hiểu Mạn đang nhìn mình, thấy cô hai mắt đẫm lệ mông lung, trái tim anh nhói lên, trong mắt hiện lên đau lòng của anh dành cho cô.
Lê Hiểu Mạn cách anh cũng không xa, đột nhiên, anh duỗi tay ra kéo Lê Hiểu Mạn vào lòng.
“A...” Bởi vì Long Tư Hạo dùng sức không nhỏ, Lê Hiểu Mạn liền đập vào ngực anh, hô nhỏ một tiếng.
Thân thể mềm mại trong lòng, mùi hương quen thuộc lượn lờ ở mũi khiến thân thể khô nóng khó nhịn, Long Tư Hạo cố gắng không động đậy.
Đôi mắt hẹp dài của anh rực lên lửa tình, ánh mắt nóng rực giống như có thể đem Lê Hiểu Mạn đốt thành tro gắt gao nhìn cô.
“Hiểu Hiểu, Anh... Có phải anh nằm mơ rồi không?”
Anh thở nhẹ, thanh âm khàn khàn mê người khẽ lẩm bẩm, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve khuôn mặt nóng rực của cô.
Anh đụng vào khiến Lê Hiểu Mạn cả cơ thể đều khô nóng cảm thấy thoải mái, cô tham luyến dựa vào lòng anh, thân thể mềm mại trong ngực anh bất an cựa quậy.
Cô càng cựa quậy, thân thể Long Tư Hạo càng khô nóng khó chịu, chỉ ôm Lê Hiểu Mạn cũng không thể giúp anh bớt khô nóng.
Bàn tay anh vuốt ve thân thể cô, ánh mắt nóng rực dừng trên đôi môi phấn hồng của cô.
Anh ức chế không được cúi đầu, nhấn lên đôi môi hồng kia, cạy miệng tiến vào, hôn vội vàng, dũng mãnh mà nhiệt tình, giống như mưa rền gió dữ đột nhiên cuốn tới.
Ý thức biến mất, trong đầu anh chỉ có một ý niệm, anh muốn cô, muốn hôn cô, muốn dốc hết sức yêu thương cô.
Huyên Huyên có chuyện nói ——
Ai hạ thuốc? Không thể nghi ngờ, đó là Lạc Thụy! Cậu ấy muốn tác hợp Hiểu Hiểu và Long thiếu.
Tiểu nữ chủ Long An Nghiên, con gái bảo bối của Long thiếu và Hiểu Hiểu muốn lên đài! Cám ơn nhóm bảo bối ủng hộ!
Huyên Huyên muốn nói một chút, nhóm bảo bối không cần lăn lộn, Long An Nghiên là con gái thứ hai của Long thiếu và Hiểu Hiểu, không phải đứa nhỏ bị trộm long tráo phụng kia!